Chương 1130: Không cẩn thận ngất vào lòng ông ta, thật mất mặt!
-
Boss Hung Mãnh - Ông Xã, Kết Hôn Nào!
- Thập Nguyệt Sơ
- 768 chữ
- 2022-02-11 04:09:20
Nói rồi anh cố gắng giật Nhạc phu nhân lại từ tay Hạ An Lan.
Bác vất vả rồi, nếu mẹ con biết đã làm phiền bác thế này, chắc bà sẽ thấy áy náy lắm.
Trước ngực Hạ An Lan bỗng trống rỗng, ông buông tay xuống, lạnh nhạt nói:
Là mẹ cậu tự nhào tới.
Nhạc Thính Phong suýt thì sặc, anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ An Lan, trông chả giống là đang đùa tí nào cả.
Nhưng mẹ anh tự nhào tới, sao... sao có thể như thế được, trừ khi có bệnh.
Ặc, hình như bệnh thật rồi.
Nhạc Thính Phong không biết phải tiếp lời thế nào, anh vội lấp liếm:
Người mẹ con nóng quá, con... phải đưa bà ấy tới chỗ bác sĩ ngay mới được.
Nói rồi anh bế Nhạc phu nhân chạy như bay.
Hạ An Lan nhìn theo bóng lưng Nhạc Thính Phong, khẽ nhíu mày lại.
Sau khi Nhạc Thính Phong bế mẹ chạy ra xa rồi, anh nói:
Mẹ, đừng giả bộ nữa, không còn ai nữa đâu.
Nhạc phu nhân mở một mắt trước, bà khẽ hỏi:
Không có ai thật chứ?
Thật ra từ lúc ở trên xe bà đã tỉnh rồi, nhưng cứ nghĩ tới việc trước đó bà... bà tự dưng ngất trong lòng Hạ An Lan một cách xấu hổ như vậy, bà chỉ muốn độn thổ luôn cho xong.
Bà không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa rồi, với lại, chắc chắn Hạ An Lan sẽ cười nhạo bà.
Thế là bà cứ giả bộ bị ngất không chịu tỉnh lại. Cũng may, lúc tới bệnh viện gặp được thằng con trai ngốc của bà, nếu không bà thật sự không chống đỡ nổi nữa mất.
Nhạc Thính Phong đặt bà xuống, anh sờ lên trán bà thấy nóng bỏng cả tay:
Sao thế này, sao lại sốt cao thế? Con phải đi tìm bác sĩ tới tiêm cho mẹ mới được.
Nhạc phu nhân choáng váng hết cả mặt mày, bà dựa vào Nhạc Thính Phong, vừa nghe thấy phải tiêm liền lắc đầu lia lịa:
Không, không, không, không được, không được, mẹ không tiêm đâu, mẹ uống chút thuốc là khỏe lại ngay ấy mà.
Nhạc Thính Phong lườm bà:
Lớn bằng từng đấy rồi vẫn còn sợ tiêm, kể cả có uống thuốc thì cũng phải để bác sĩ khám chứ?
Vậy thì... khám, nhưng... mẹ không tiêm đâu nhé?
Nhạc phu nhân váng vất, không dựa vào Nhạc Thính Phong chắc bà sẽ không đững vững được nữa.
Được rồi, không tiêm thì không tiêm. Tối qua mẹ đi làm
đạo tặc
à mà sao giờ lại sốt cao thế này?
Nhạc Thính Phong bế thốc bà lên rồi xông thẳng vào viện.
Sau khi bác sĩ khám xong, nói bà chỉ bị cảm lạnh bình thường, nhưng lại sốt tới gần 39 độ nên buộc phải tiêm thuốc hạ sốt.
Nhạc phu nhân bấu chặt lấy cánh tay Nhạc Thính Phong, sống chết cũng không chịu tiêm.
Nhạc Thính Phong có giữ bà thế nào cũng không được, anh nói:
Mẹ, nếu mẹ không tiêm thì sẽ sốt đến hỏng đầu luôn đấy.
Nhạc phu nhân bĩu môi:
Chẳng phải lúc nào con cũng nói mẹ không có đầu óc sao, mẹ không có đầu óc thì sao mà sốt hỏng cho được?
Nhạc Thính Phong...
Hai người giằng co một hồi, Hạ An Lan đi tới, nói với Nhạc Thính Phong:
Thanh Ti tìm cậu, cậu qua đó trước đi.
Nhạc Thính Phong nói với Nhạc phu nhân:
Mẹ, con qua chỗ Thanh Ti trước, con cho mẹ mười phút để lấy tinh thần đấy.
Nhạc phu nhân lại lập tức nắm chặt lấy cánh tay anh:
Mẹ... mẹ không sao, mẹ đi với con.
Nhạc Thính Phong nghĩ tới việc mẹ anh rất nghe lời Yến Thanh Ti, hay anh đi gọi cô tới đây vậy.
Anh ấn vai Nhạc phu nhân xuống:
Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa, giờ mẹ đi còn không vững nữa kia kìa, nằm xuống đi.
Trước khi đi, Nhạc Thính Phong nói với Hạ An Lan:
Bác, bác trông chừng bà ấy giúp con, mẹ con, bà ấy... hơi nhát gan, sợ đau, bác đừng để bà ấy chạy mất, đợi con về rồi tính tiếp.
Hạ An Lan gật đầu, mặt không chút thay đổi.
Lúc này Nhạc phu nhân thật sự rất muốn khóc, bỏ bà lại với Hạ An Lan, sẽ chết người đấy.
Bà gọi với theo:
Con trai... Con trai... à…
Mẹ, mẹ nghe lời đi, đã lớn từng đó tuổi rồi sao vẫn còn như trẻ con thế.
Giọng Nhạc Thính Phong từ ngoài cửa vọng lại.