Chương 907: Vợ con bị người ta đưa đi mất rồi mà con không lo lắng gì à?
-
Boss Hung Mãnh - Ông Xã, Kết Hôn Nào!
- Thập Nguyệt Sơ
- 879 chữ
- 2022-02-10 10:40:13
Bọn họ có mười mấy người, ai nấy đều to cao vạm vỡ, còn mang theo cả súng nữa… Sếp, em xin lỗi, bọn em… đã không bảo vệ tốt chị Thanh Ti.
Quý Miên Miên cúi gằm đầu xuống, tóc dán hết lên trên mặt, cả người ướt như chuột lột, vừa chật vật lại đáng thương.
Không chỉ có Quý Miên Miên, Tiểu Tử cũng thế, cả Nhạc Thính Phong nữa, ba người đều đang ướt sũng.
Cô nói là hai người không biết đám người đó là ai?
Quý Miên Miên gật đầu:
Vâng ạ, không biết, có hỏi bọn họ thì bọn họ cũng không trả lời.
Đám người đó sau khi xác định Yến Thanh Ti không có gì nguy hiểm đến tính mạng nữa liền trực tiếp đưa cô đi. Chưa kể, người ta còn chu đáo đến mức đề phòng có chuyện xảy ra trên đường đi, ngay cả bác sĩ, y tá cũng bị kéo đi luôn một thể, phía bệnh viện cũng chẳng lên tiếng phản kháng.
Nhạc Thính Phong không nói gì, vẻ mặt âm u còn hơn bầu trời ở bên ngoài. Ánh mắt của anh lạnh như băng giống như mặt hồ bị bao phủ bằng một lớp băng dày khi tiết trời vào đông, biểu cảm của anh cực kì bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi đáng sợ.
Quý Miên Miên nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Thính Phong, sợ đến nỗi hai chân run lên. Cô còn tưởng rằng sau khi sếp biết được tin này sẽ nổi cơn thịnh nộ, sẽ giận dữ, có khi còn điên lên muốn giết người.
Nhưng không ngờ được sếp lại bình tĩnh đến thế. Bình tĩnh đến mức đáng sợ, khiến cho người ta kinh hồn khiếp vía.
Quý Miên Miên lấy hết can đảm gọi anh một câu:
S… sếp…
Nhạc Thính Phong đột ngột quay người bước đi. Nhìn theo bóng lưng của anh, Quý Miên Miên dường như nhìn thấy được lửa giận ngùn ngụt đang bốc cháy phía sau.
Còn chưa ra khỏi bệnh viện, điện thoại của Nhạc Thính Phong đã đổ chuông.
Là Tô Lão Đại gọi đến, ông nói:
Thính Phong, con yên tâm, con bé không có chuyện gì đâu. Con cứ về đây trước đi đã, bác biết ai đã đưa nó đi, con về đây đi rồi bác nói cho con.
Nhạc Thính Phong siết chặt cái điện thoại đến nỗi như thể sắp bóp nát nó ra đến nơi.
…
Hai cụ nhà họ Tô, Tô Lão Đại, Nhạc phu nhân, Tiểu Tam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục đều ngồi trong phòng khách, không ai nói gì, bầu không khí có chút căng thẳng.
Nghe thấy tiếng bước chân, tất cả mọi người đều ngẩng lên.
Nhạc Thính Phong nói:
Nói cho cháu biết, là ai đã đưa cô ấy đi?
Tô lão thái nói:
Con đi thay quần áo trước đi đã.
Nhạc Thính Phong nhìn chằm chằm vào Tô Lão Đại, quát lên:
Bác nói đi, cháu muốn nghe bây giờ.
Tô Lão Đại lắc đầu, kể toàn bộ sự việc cho Nhạc Thính Phong.
Anh cười lạnh một tiếng:
Thế nên ý của bác là, cô ấy bị người khác mang đi, ngay cả việc đi tìm cô ấy cháu cũng không thể, đúng không?
Bác đã nói hết cho cháu đầu đuôi mọi chuyện rồi, nhà họ Hạ chắc cũng chỉ muốn làm cho rõ ràng xem Thanh Ti có quan hệ huyết thống với họ không mà thôi. Khi nào có kết quả, bác sẽ nói với cháu ngay lập tức, cháu đừng có lo.
Giọng nói của Nhạc Thính Phong đột nhiên trở nên cao vút:
Nếu như vợ của bác bị chết đuối sống chết không rõ rồi bị người khác đưa đi, bác nói xem bác có sốt ruột lo lắng hay không?
Nhạc phu nhân mắng anh một câu:
Thính Phong, con ăn nói cái kiểu gì thế hả? Nhưng mà, anh Cả… anh cũng không thể như thế được. Cái… cái tên… Hạ gì đó, cho dù ông ta có quyền đến đâu đi chăng nữa, nhưng Thanh Ti là con dâu của em, ông ta đưa con bé đi mà thì cũng phải hỏi chúng ta một câu trước chứ?
Tô lão gia thở dài một cái:
Mi Mi, Thính Phong, ba biết cả hai bây giờ đang rất sốt ruột, chúng ta cũng không ngờ rằng nó lại cứ thế mà đưa con bé đi. Anh cả con sẽ nói chuyện với nhà họ Hạ, hai đứa chờ vài hôm được không? Nếu như Thanh Ti và nhà họ Hạ thực sự có quan hệ với nhau... đối với con bé mà nói cũng là một chuyện tốt mà, nếu vậy thì con bé có người thân rồi.
Nhạc phu nhân nhăn nhó quay ngoắt đi.
Nhạc Thính Phong nghiến răng, nếu như không phải như thế thì còn lâu anh mới chịu nhẫn nhịn.
…
Yến Thanh Ti mở mắt ra, cô cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là vẫn còn sống hay là đã chết rồi nữa. Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy có người nói:
Thưa ngài, cô ấy tỉnh lại rồi.
Ngay sau đó một gương mặt xa lạ xuất hiện trước mắt cô, ông ấy hỏi:
Đừng sợ, cháu còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?