Chương 72
-
Boss Trở Thành Chồng
- Vô Danh
- 1538 chữ
- 2020-01-31 08:00:44
Nguồn: Vietwriter
Edit: inovel
Trong giây lát cô thật sự muốn dứt khoát đi ra cho rồi, dù sao nếu khêu gợi lên dục vọng của người nào đó thì cũng không phải lỗi của cô.
Nhưng cô suy đi nghĩ lại đành từ bỏ.
Cầm thú đó chuyện gì cũng làm ra được, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Cô cắn ngón tay nhìn xung quanh phòng tắm, híp mắt nhìn chằm chằm vào một góc nào đó.
...
Tiêu Lăng tùy ý chống đầu dựa vào ghế sofa, vì muốn được lập tức nhìn thấy đóa hoa mới nở từ trong phòng tắm đi ra, anh cố tình điều chỉnh vị trí của ghế sofa, ngay đối diện cửa phòng tắm.
Hai bộ đồ bơi.
Anh không cần suy nghĩ cũng biết Tô Tố sẽ chọn bộ thứ nhất, tuy có chút tiếc nuối, nhưng hiệu quả cũng không tệ.
Anh tưởng tượng cảnh tượng đó, trên làn da trắng tuyết, những mảnh vải màu đen chỉ che được ba chỗ quan trọng nhất, sự kết hợp của đen trắng xen lẫn nhau, cộng thêm dáng dấp đường nào ra đường nấy của cô.... chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy huyết mạch sôi trào.
Tiêu Lăng toàn thân nóng như lửa đốt, ánh mắt cũng ngày càng nóng bỏng.
Cửa phòng tắm hơi mở ra, anh
soạt
một tiếng ngửa cằm lên, ánh mắt sắc bén dán chặt vào cửa phòng tắm.
Nhưng mà, khi nhìn thấy người từ trong phòng tắm đi ra, anh giật giật khóe miệng, trên mặt tràn đầy sự ngạc nhiên và thất vọng.
Tố Tố quả thật đã mặc một bộ áo bơi, nhưng mà... áo sơ mi cô mặc trước khi đi tắm được cô dùng để phủ lên trước ngực, áo sơ mi dạng dài, vừa đúng che từ xương quai xanh đến đùi, mọi cảnh xuân đều được che lại trong đó.
Áo đều ướt cả rồi, Tô Tố thông minh không có mặc lên người, như vậy thì nguyên mặt sau lưng đều lộ ra ngoài, nhưng mà, cô là nhìn thẳng Tiêu Lăng, cho nên sau lưng trần trụi cũng không sao.
Nhìn thấy sự thất vọng của Tiêu Lăng, cô cười hả hê, từ cửa phòng tắm nhích từ từ vào trong phòng, hừ nhẹ một tiếng,
tưởng em không có quần áo thì chỉ có thể mặc áo bơi hay sao? Hừ hừ, Tiêu Lăng đồ lòng dạ đen tối nhà anh, em sẽ không để cho anh được toại nguyện đâu.
Cô vừa nói, đôi mắt nhanh chóng dò xét khắp căn phòng, sau đó lách mình đi vào phòng khách. Phòng khách cũng là dùng gỗ để trang trí, tất cả vật dụng đều dùng màu sắc của gỗ, nhìn vào có chút âm u, cho nên hai cái khăn tắm kia càng chói mắt hơn.
Cô nhanh chóng chạy vào phòng khách, lấy một cái khăn tắm quấn thật chặt lên người.
Đợi đến khi quấn chặt khăn tắm lên người cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong nháy mắt lại đắc ý, ngửa cằm lên nhìn Tiêu Lăng một cách đầy khiêu khích.
Kế hoạch của Tiêu Lăng tan vỡ trong lòng có chút thất vọng, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ Tô Tố vẻ mặt hả hê lại nhịn không được cưởi.
Anh ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, thay đổi tư thế, tùy ý dựa lên đó, cười mỉm chi nhìn Tô Tố,
không cho anh toại nguyện? Vừa nãy ai gọi anh là ông xã?
Mặt Tô Tố liền đỏ lên, cứng miệng nói,
rõ ràng em gọi ông lão...
Nếu như thường ngày nói Tiêu Lăng như vậy, anh nhất định sẽ bất mãn, thế mà lại nói anh là ông lão! Nhưng hôm nay tâm trạng anh tốt, chống người từ ghế sofa đứng dậy, trên mặt vẫn giữ nụ cười,
anh là ông xã hay ông lão, em không phải hiểu rõ hơn ai à?
Tố Tố vẫn đơ người ra, Tiêu Lăng đã lấy quần bơi bước vào phòng tắm.
Ông xã?
Ông lão?
Bỗng nhiên cô hiểu ra rồi, trên mặt liền đỏ lên, đồ háo sắc này vốn dĩ là đang ám chỉ cho tình một đêm trước kia của hai người.
Hừ hừ hừ, đồ háo sắc!
Cô xấu hổ che mặt lại, không đợi Tiêu Lăng từ phòng tắm ra, một mình bọc lại khăn tắm chạy ra phòng.
...
Tô Tố một mình đi đến bãi cát.
Những tấm hình trên bãi cát vẫn chưa cất vào, cô nửa quỳ trên tấm hình của Tiêu Lăng, xung quanh đều là những đóa hoa hồng, cô cầm một bó lên ngửi.
Một hương thơm nhàn nhạt tỏa ra, rất thoải mái nhẹ nhàng.
Cô ngắm nhìn hàng ngàn hàng vạn đóa hoa này, ôm mặt nở nụ cười.
Cô là người phàm tục, đương nhiên không thể thoát tục.
Kiếp trước Mạc Tầm cũng chưa từng theo đuổi cô như vậy, cô và Mạc Tầm ở bên nhau luôn có cảm giác gặt hái được thành quả, vả lại bởi vì cô là ngôi sao điện ảnh, cho nên hai người đều rất khiêm tốn, đương nhiên không có những điều bất ngờ này.
Mặt trời lặn dần, ánh nắng mờ nhạt bao trùm lên những đóa hóa, thế mà lại có cảm giác thiêng liêng.
Cô cười ngây ngô, lại lần nữa đem bó hoa đó cắm lại vào vị trí ban đầu, không nỡ rời mắt, sau đó chạy chậm ra biển.
Nước biển bị phơi nắng cả ngày, quả thật không lạnh lắm, cô đi chân trần trên bãi cát, những cơn sóng đánh vào cẳng chân bóng loáng, dịu dàng như cá đang hôn chân của cô.
Thật tốt...
Cô kiếm một hòn đá ngồi lên đó, hòn đá cũng rất ấm áp, cô bọc khăn tắm, ngửa cằm lên nhìn xung quanh đột nhiên lại cảm thấy có chút kì lạ.
Ơ...
Sao vậy?
Tô Tố vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Lăng cũng bọc khăn tắm xuất hiện trước mặt cô, sau khi anh đến bên cạnh cô liền tiện tay rút khăn tắm ra, toàn thân cao thấp chỉ mặc một cái quần bơi bó sát.
Làn da màu đồng cổ.
Cơ bụng 6 múi múi nào ra múi nấy.
Thậm chí nửa thân dưới còn có cơ bụng chữ V.
Quần bơi đó thật sự rất bó...
Cô
soạt
một cái quay đầu đi, mặt cô bỗng chốc đỏ chót.
Tiêu Lăng đối với phản ứng của cô rất hài lòng, híp mắt lại cười vô cùng hài lòng. Tiện tay quăng khăn tắm qua một bên, ở bên cạnh cô kiếm một chỗ ngồi xuống.
Anh, sao anh lại ăn mặc như vậy...
Tô Tố vốn dĩ không dám nhìn anh.
Tiêu Lăng coi đó là chuyện đương nhiên,
em có thấy ai đi bơi mà ăn mặc chỉnh tề không, không mặc quần bơi vậy thì mặc gì?
Nói một hồi, ánh mắt anh rơi xuống chiếc khăn tắm trên người cô.
Tô Tố nhìn anh đầy cảnh giác, vô cùng có ý thứ an toàn quấn chặt khăn tắm. Cô nhìn ánh mắt của Tiêu Lăng càng ngày càng trần trụi, liền hỏi nghi vấn ban nãy của cô, chuyển đổi đề tài,
cái kia... nơi này đẹp như vậy, sao lại không có người?
Theo lí mà nói, nơi này cách trung tâm thành phố A không xa lắm, phong cảnh lại đẹp như vậy, đáng lẽ phải có nhiều du khách đến mới đúng.
Đương nhiên không có ai khác.
Anh đã báo trước cho Tôn Nguyên biết, cái thằng kia sao lại dám cho ai vô được. Nếu như có người khác... anh cũng không thể nào chuẩn bị áo bơi quyến rũ như vậy cho cô, đương nhiên, bản thân anh cũng sẽ không ăn mặc như vậy.
Tô Tố đơ ra, quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh,
anh, anh bao trọn nơi này à?
Tiêu Lăng nhíu mày, rõ ràng là một chuyện giàu tình cảm như vậy, sao từ miệng cô nói ra lại giống như một thổ hào vậy.
Anh thật sự bao trọn nơi này à?
Tiêu Lăng bất lực ngật đầu,
ừm.
Tô Tố nhìn khách sặn cực lớn, lại nhìn biển cả vô bờ bến, gian nan nuốt nuốt nước bọt,
phải tốn biết bao nhiêu tiền đây...
Tô Tố mặt đen sì, quay đầu lườm cô,
vào lúc này có thể không đề cập đến tiền không?
Nhưng, nhưng mà...
Không được nhưng mà.
Được rồi!
người ta tiền nhiều, đốt thì khó chịu, vậy cô cũng không có cách nào khác.
Hai người ngồi trên bãi cát một hồi, mặt trời đã thành màu giống lòng đỏ trứng gà, dường như sắp lặn rồi.
Ánh mắt Tiêu Lăng lấp lánh, một tay không chút dấu vết chạm vào khăn tắm trên người cô,
chúng ta xuống nước đi.