Chương 5: Khói lửa trên đê biển
-
Cà phê đợi một người
- Cửu Bả Đao
- 9598 chữ
- 2020-02-02 04:00:35
Dịch giả: Lục Hương
Công ty Nhã Nam phát hành
Nxb Hội Nhà Văn
Giữa người với người, thực sự không nên mong manh đến thế.
Nhưng giữa tình nhân với tình nhân, lại thường phải tan vỡ đến mức triệt để mới có thể phóng thích lẫn nhau.
1
Thành tích thi thử được công bố theo bảng xếp hạng toàn trường, tôi xếp thứ một trăm linh tám, đứng thứ hai mươi trong lớp, cũng tạm chấp nhận được.
Tiểu Thanh giỏi hơn nhiều, cậu ấy chỉ thua một chút điểm toán, các môn khác đều hơn tôi, đứng thứ sáu mươi sáu toàn trường.
"Lục lục đại thuận, lại đến gần cổng trường đại học Đài Loan thêm một bước rồi."
Cậu ấy nói vậy, sau đó đòi đến quán cà phê tôi làm thêm ăn mừng một bữa nho nhỏ.
Tôi đương nhiên nói không thành vấn đề, còn bảo sẽ ưu đãi giảm giá 50%
cho cậu ấy, Tiểu Thanh hào hứng gọi điện xin nghỉ phép ở hiệu sách Kim Thạch Đường.
Sáu giờ tối, Tiểu Thanh thay áo đồng phục, cùng tôi đi vào quán, chọn chỗ gần góc tường ngồi xuống.
"Cốc Kenya kia chắc ngồi ở gần đây đúng không?"
Tiểu Thanh mới là người quan sát nhạy bén, vừa bước vào quán, cậu ấy đã tìm kiếm ổ cắm điện, muốn thử vận may của mình.
"Không hiểu hôm nay anh ấy có đến không nữa, có lúc anh ấy đến từ chiều cơ!"
Tôi nói, thấy Albus ở đằng xa lắc lắc đầu với mình. Albus không chỉ thính mũi, tai cô cũng rất thính.
Tiểu Thanh đã được nghe tôi kể về tuyệt kỹ của Albus, nhưng cậu ấy không có gan bịa ra tên loại cà phê kỳ quặc nào với cô.
Chớt nhả bừa bãi với người không quen là trái với bản tính của Tiểu Thanh, vì vậy tôi cũng chẳng sợ cậu ấy đột nhiên thay tôi thổ lộ với Trạch Vu.
Tiểu Thanh gọi một cốc cà phê Blue Hole và một đĩa mì Ý xốt pesto.
Anh Kenya chừng tám giờ tối mới đến, lúc đó Tiểu Thanh đã xử lý hết đống đồ ăn trên bàn từ lâu, tạp chí cũng lật xem được ba quyển. Có điều, anh Kenya hôm nay không gọi Kenya, mà gọi hai cốc Latte.
Tôi bưng hai cốc Latte đặt lên bàn Trạch Vu và cô bạn gái ngang ngược của anh, len lén ra ám hiệu với Trạch Vu.
Anh liền cười cười cầm lấy cốc có rất ít sữa.
Nhưng đúng lúc quay người toan trở lại quầy bar, tôi chợt nghe Tiểu Thanh kêu lên kinh hãi.
Ngoảnh đầu nhìn, một cốc cà phê đã trống không, vì nó đang chảy trên mặt Trạch Vu.
"Anh dám làm vậy với em sao! Anh có biết làm vậy em sẽ rất mất mặt hay không? Anh cố ý làm em khó chịu đúng không!"
Cô bạn gái ngang ngược phẫn nộ trợn trừng mắt lên với Trạch Vu.
Tiểu Thanh chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy, há hốc miệng dùng khẩu hình nói với tôi một cách khoa trương: "Cô ả này bị điên!"
I can't agree with you any more. Tôi không thể đồng ý với Tiểu Thanh hơn được nữa.
Thế nhưng Trạch Vu dường như không có phản ứng mạnh mẽ gì lắm, tựa hồ đã sớm đoán được cốc Latte ấy sẽ hắt lên mặt mình, giống như Quách Phú Thành bị bạn gái hắt nước trong quảng cáo ô tô nhiều năm trước vậy.
"Nếu anh không muốn viết thì cứ nói thẳng ra! Em sẽ ép anh viết chắc. Anh có biết là bây giờ em không dám ngẩng mặt lên với bạn bè hay không?" Ả bạn gái ngang ngược lớn giọng ngoác miệng ra mắng.
Nhưng khi phát hiện vẻ mặt Trạch Vu không ngờ vẫn cứ thản nhiên như thế, cơn giận của cô ta lại một lần nữa vọt lên sát cực hạn bùng nổ.
Tay cô ta đột nhiên chụp lấy cốc cà phê đầy tràn trước mặt Trạch Vu, mắt trợn trừng.
"Đủ rồi!"
Albus một tay đè cốc cà phê hung khí trong tay cô ả ngang ngược kia xuống, một tay đặt cốc nước lọc lên bàn.
"Nếu nhất quyết phải hắt thì hắt nước lọc ấy, không thì đi mà lau sàn nhà."
Albus lạnh lùng nói, giằng co cốc cà phê với cô ả ngang ngược.
Cô ả căm phẫn trừng mắt lên với Albus, vừa có vẻ lúng túng, vừa có vẻ phẫn nộ kiểu dằng dai, không chịu mà cũng không cam lòng khuất phục như thế.
Lúc này, mỗi người trong quán đều trố mắt nhìn sang phía họ.
Hình như tôi còn nghe thấy vị khách hiếu sự ngồi ở bàn bên phải đang đánh cược xem cốc cà phê thứ hai có hắt ra hay không.
"Xin lỗi, tôi sẽ lau sàn nhà." Trạch Vu nói với vẻ vô cảm, đoạn gỡ chiếc kính đang nhỏ cà phê lỏng tỏng.
Sau đó, anh từ từ gạt tay Albus và cô bạn gái ngang ngược của mình ra, cầm cốc Latte chầm chậm đổ lên mặt mình.
Cà phê nâu hòa lẫn màu sữa trắng từ trán men theo sống mũi cao cao chảy xuống, sau đó chia thành vô số dòng sông nhỏ, những dòng sông nhỏ ấy hòa thành dòng thác đổ xuống cái cằm rộng, cuối cùng thấm ướt cả áo sơ mi màu đen.
Albus không tỏ vẻ kinh ngạc lắm, hờ hững cầm cốc nước đi. Tôi và Tiểu Thanh đều ngớ người ra.
Cô ả ngang ngược kia thì tỏ ra đắc ý nhìn Trạch Vu.
Thiết tưởng, cô ta sẽ coi chuyện này như "sự kiện xin lỗi quý báu của bạn trai" mà rêu rao khắp chốn.
"Chúng ta chia tay đi." Trạch Vu không nhắm mắt lại.
Cho dù mọi người đều kinh ngạc và chấn động trước cảnh tượng đang diễn ra, mọi ánh mắt vẫn thô lỗ đổ dồn lên người anh.
Nhưng nét mặt Trạch Vu không hề bối rối chút nào, mà toát lên một vẻ kiên định.
Không có khoảng trống để thỏa hiệp, bởi nó không có tình cảm.
"Anh như vậy là ý gì?" Giọng cô ả ngang ngược kia đổi thành yếu ớt, nhưng ánh mắt cô ta vẫn đang cố che giấu sự phẫn nộ.
Trạch Vu không nói gì.
Điều anh muốn nói, đã đổ lên mặt anh từ ba mươi giây trước.
"Rồi anh sẽ hối hận! Đến lúc ấy quay lại tìm em, thì không phải đổ hai cốc cà phê lên mặt là có thể giải quyết đâu!"
Cô ả ngang ngược lớn tiếng gào lên, sau đó vớ lấy cái túi Prada xông ra khỏi quán.
Lúc cô ta ra sức đẩy cửa, cửa tự động lại không mở ngay, mà rung lên một chập.
Khi thấy trên cánh cửa kính trong suốt không phản chiếu hình ảnh Trạch Vu chạy đến kéo mình lại, cô ả một lần nữa hét lên như người điên, đánh dấu chấm hết không lấy gì làm ưu nhã cho đoạn tình duyên này, rồi hậm hực bước khỏi cửa.
Còn tôi thì sao? Khi định thần lại, tôi thấy mình đang cầm một chiếc khăn bông nhét vào tay Trạch Vu.
Anh cười khổ, sau đó lau khô mặt.
"Ngượng quá." Trạch Vu nói, rồi không nhịn được phá lên cười ha hả. Tôi cũng cười theo.
Tôi có thể không cười được sao? Trong lòng tôi đang vui muốn chết đi được.
Về sau nghe Tiểu Thanh kể, lúc dó tôi cười như đứa ngớ ngẩn, cứ ngỡ người được bầu làm tổng thống không phải A Biển (1) mà là tôi vậy.
2
Tôi và Trạch Vu cùng lau sàn nhà và bàn ghế xong xuôi, anh mời tôi một cốc Cappuccino.
Còn anh đương nhiên là gọi Kenya.
"Tại sao lại chia tay?" Tôi hỏi.
"Không nên chia tay à?" Anh đáp. Rất nên ấy chứ.
"Em hỏi sai, tại sao anh phải dùng cách ấy đưa ra lời đề nghị chia tay?" Tôi hỏi.
"Học trong một quyển tiểu thuyết mạng." Anh cười.
"Hả? Quyển nào thế?" Tôi tò mò.
"Đùa đấy. Đằng nào thì anh là người đưa ra đề nghị chia tay, trong lòng cũng hơi áy náy, với lại, chuyện dùng bàn phím viết thư là anh biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn cố tình đi lên, con hổ đã cắn anh một phát rồi, cũng không ngại cho nó cắn thêm phát nữa, như vậy áp lực trong anh sẽ được giải tỏa đi nhiều." Anh chăm chú nhìn cái áo sơ mi ướt, sau đó cởi thêm hai cúc áo nữa.
Phiên dịch ra, đại khái là: áo ướt thì cũng ướt rồi, hắt thêm lần nữa cũng chẳng sao.
Sau đó, tôi nhớ lại tuần trước nữa Albus từng nói với tôi, trong tình yêu không có chỗ cho áy náy.
Xét cho cùng, Albus vẫn là ngầu nhất.
"Thế, sao lúc đầu anh lại ở bên một cô gái có tính cách... mãnh liệt như thế?"
Tôi hỏi, khóa hai chữ "ngang ngược" trong cổ họng.
"Anh quen cô ấy trên forum chia sẻ tài liệu của trường đại học Giao Thông, ở trên mạng cô ấy rất dịu dàng mềm mỏng, sau này gặp mặt cảm thấy hơi nhõng nhẽo một chút, cũng không có gì."
Anh kể: "Thế là bọn anh yêu nhau."
Thế mới nói, trên mạng đúng là ngọa hổ tàng long mà.
Hổ cái, và khủnglong. Cả hai thứ ấy đều khiến người ta không thể rút lui toàn thây.
"Sau đấy thì sao? Về sau tại sao lại trở nên không dịu dàng mềm mỏng nữa vậy?" Tôi hỏi.
Tôi phải ghi lại cô ả thích uống Latte này có tật xấu gì.
"Thì giống như cà phê ấy, cà phê ngon mấy mà để lâu, cũng khó tránh khỏi biến chất mà." Anh còn cố ý thở dài một tiếng.
Lúc này, Trạch Vu nhìn hình ảnh phản chiếu trong vách kính, phát giác Tiểu Thanh đang nháy mắt ra hiệu với tôi, biết được cậu ấy là bạn tôi, bèn ngoảnh đầu lại vẫy tay với Tiểu Thanh. Tiểu Thanh lúng túng úp mặt vào tờ tạp chí lá cải.
"Vậy đơn giản lắm mà, lần sau chọn nước đun sôi là được rồi, để lâu mấy cũng vẫn là mùi vị đó."
"Nước sôi để lâu sẽ ấm, nước ấm để lâu sẽ lạnh. Nhiệt độ khác nhau, cảm giác sẽ không giống nhau nữa."
"Nước nguội thì sao? Để lâu mấy cũng vẫn là nước nguội."
"Anh không thích uống nước nguội."
Từ sau lần nói chuyện ấy, tôi bắt đầu cố gắng suy nghĩ xem mình có thể nào là một cốc nước nguội không.
Thỉnh thoảng còn trưng cầu cả ý kiến của những người quan trọng.
Người đầu tiên là bố.
"Bố, nếu yêu cầu bố hình dung con gái bố bằng một loại đồ uống, bố sẽ chọn loại nào?"
Tôi lấy bánh kem nhỏ bán không hết mang ở quán về, bày lên bàn.
"Đồ uống à? Cái này khó ra phết đấy!" Bố tiện tay cầm một miếng bánh nhét vào miệng.
"Nhanh lên, nhanh lên bố." Tôi thúc giục, bố đã sinh ra tôi thì cũng phải có chút trách nhiệm với việc tôi lớn lên giống loại đồ uống nào chứ.
"Bố con không đọc nhiều sách cho lắm, không biết hình dung đâu!" Bố nhồm nhoàm đáp lời.
Mắt bố từ đầu đến giờ không rời khỏi màn hình ti vi, trăm lần như một, toàn là chương trình nói chuyện của các nhân vật chính trị.
Mỗi lần xem chương trình chính trị bố tôi sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông, không mấy cảm ứng với các kích thích của thế giới bên ngoài, thật đúng là lãng phí miếng bánh kem dâu tây ngon lành của tôi.
Có điều, giờ bố tôi đã đỡ nhiều rồi, nhớ lại cuộc khẩu chiến kịch liệt trước kỳ bầu cử tổng thống hồi đầu năm nay, nét mặt bố tôi lúc ngồi đờ ra trên xô pha làm tôi còn tưởng bố bị trúng gió nữa.
Vấn đề "người/đồ uống" này hình như thực sự rất khó, xem ra phải cần đến người thông minh như tôi giúp bố gợi ý mới được.
"Bố, giả sử con gái bố muốn biến thành một loại đồ uống, bố mong đó là loại nào?" Tôi hỏi như vậy chắc là được rồi chứ nhỉ.
"Hỏi vớ hỏi vẩn, sao bố lại mong con gái bố biến thành một lon đồ uống được." Bố tôi rất có nghĩa khí.
"Được rồi, nếu bố mong rằng trên thế gian này có một loại đồ uống là con gái bố, bố sẽ mong đó là loại nào?"
Tôi lại tiếp tục đi đường vòng. Trên gương mặt bố tôi chỗ thì ánh xanh chỗ thì ánh vàng, toàn là ánh sáng hắt ra từ màn hình ti vi.
"Whisbih(2)." Bố lại nhét vào miệng một miếng bánh kem, nhai nhồm nhoàm.
"..." Tôi trầm mặc.
Một lúc lâu sau, chương trình chuyển sang quảng cáo.
"Sao không hỏi tại sao con lại là một chai whisbih." Bố tôi định thần lại, đưa mắt nhìn tôi.
"Con không muốn biết." Tôi chưa định thần được sau phen bàng hoàng chẳng khác nào sét đánh, linh hồn vẫn lơ lửng bên ngoài.
"Sanyo." Bố tôi bổ sung.
"Dạ." Tôi vẫn đang hoảng hốt, chưa hồi phục khỏi cơn kinh hãi.
"Chỉ có Whisbih chính hãng Sanyo mới có thể là con gái bố." Bố nhấn mạnh.
"Con không muốn nghe không muốn nghe!" Tôi bịt tai hét toáng chạy lên tầng, hoàn toàn không muốn biết mối quan hệ giữa tôi và cái loại đồ uống Whisbih kia.
Sau đó là ông anh tôi.
"Anh, nếu anh buộc phải dùng một loại đồ uống để hình dung em, anh sẽ dùng loại nào?"
Tôi vỗ vai anh trai, cổ vũ ông anh ngốc nghếch của mình vận dụng bộ não đã lâu không dùng đến cho tốt.
"Cái đám con gái tơ tưởng yêu đương chúng mầy suốt ngày thích làm trắc nghiệm tâm lý, thật đúng là đáng thương, đáng thương quá, chẳng bằng xuống hầu bố xem khẩu chiến chính trị còn hơn, ít nhiều cũng học được cách kể mấy chuyện cười thâm nho! Chậc, chậc, chậc..."
Anh tôi thở dài thườn thượt, lấy chăn bông quấn quanh người kêu lên.
Còn không ngẫm lại bản thân mình xem. Hồi lên cấp hai, ông anh tôi một độ tưởng rằng mình là ninja, suốt ngày lén la lén lút muốn tàng hình, lại còn bám rịt lấy bố hỏi xem nhà chúng tôi có huyết thống của ninja phái Iga bên Nhật hay không.
Nói chung là làm đủ mọi chuyện ngu ngốc mà con nhà người ta chỉ làm mấy năm đầu tiểu học.
"Coi như anh thông cảm em đang tơ tưởng yêu đương, nói cho em biết rốt cuộc là loại đồ uống nào đi!"
Tôi giơ chân đạp ông anh đang cuốn mình trong chăn bông, giẫm thật lực.
"Ha ha ha, đã thừa nhận mình là thiếu nữ hoài xuân tơ tưởng yêu đương, vậy thì ban cho em một ly xuân tửu(3) nhé!"
Toàn thân anh trai tôi run lên vì cười.
"Xuân tửu có phải rượu đâu! Anh nghiêm túc cho em!"
Tôi đấm một phát lên chăn bông.
"Được rồi, được rồi, loại đồ uống thích hợp nhất cho thiếu nữ đang mơ mộng yêu đương, tất nhiên là nước đào ép tràn ngập hương vị tình yêu quảng cáo trên ti vi rồi, Lý Lệ Trân chẳng phải đã đóng một bộ phim gọi là Mùa đào mật chín (4) đấy à! Chính là ý này đó." Vẻ mặt ông anh tôi rất nghiêm túc.
Nghiêm túc đến mức tôi rất muốn giết anh ta luôn.
Người mẹ sinh tôi ra trên đời đương nhiên cũng không thể bỏ qua.
"Mẹ, nếu mẹ nhất định phải sinh ra một loại đồ uống, mẹ sẽ sinh ra loại nào?"
Tôi đang trong bếp giúp mẹ thái củ cải.
"Bố con nói rồi còn gì. Whisbih ấy." Mẹ tôi trả lời mà không hề để tâm, đoạn đậy nắp nồi lại, mùi thơm lan tỏa.
Whisbih. Tôi rất kinh hãi, gần như không nói được lời nào.
"Bố con muốn thì mẹ sinh cho ông ấy thôi." Mẹ trả lời, giọng điệu ngọt ngào, nhưng nội dung lại tàn khốc.
Xem ra, không ngờ anh trai lại là người tử tế với tôi nhất trong cái nhà này.
Thế nhưng, mặc kệ là Whisbih hay nước đào mật ép, ít nhất tôi đã xác định được mình không phải là cốc nước nguội mà Trạch Vu không thích.
Nhưng, tôi hoài nghi A Thác chính là một cốc nước nguội không mùi không vị, trăm phần trăm luôn.
3
A Thác hiển nhiên là một chiến sĩ có sức mạnh tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, hoặc không thì, chính là kẻ mắc hội chứng cuồng ngược đãi bản thân.
Sau khi tưởng rằng A Thác sẽ chẳng bao giờ đến quán nữa, tôi lại thấy anh ta sải bước từ bên ngoài đi thẳng vào quán cà phê Đợi Một Người. Sau đó, "binh" một tiếng, A Thác ngỡ ngàng dập mặt vào cánh cửa tự động có treo đủ các đồ trang trí nho nhỏ, đoạn xoa xoa mũi, ngượng ngùng bước vào.
"Trời ơi, anh vừa đi đường vừa mở mắt ngủ hả?" Tôi thậm chí còn cảm thấy anh ta cố ý tự làm xấu mặt mình, tuy rằng cái mũi của A Thác đã bị đụng cho đỏ tấy, tiếng động lớn vừa rồi cũng rất chân thực.
Tôi nhớ lại hôm Trạch Vu chia tay với cô ả bạn gái ngang ngược, anh kể cho tôi câu chuyện quái dị của một anh khóa trên trong câu lạc bộ hùng biện.
Anh khóa trên ấy tên là Khấu Khải, sở trường sắp xếp các loại luận điểm và tìm kiếm tư liệu, lúc thảo luận sách lược riêng với đồng đội thì thao thao bất tuyệt, nhưng hễ cứ xuất trận thi đấu thực tế, Khấu Khải lại vì quá đỗi căng thẳng mà luôn rụt đầu rụt đuôi, sơ hở chồng chất, đặc biệt khi hai bên tiến hành chất vấn chéo, sự lo lắng của anh ta càng thêm rõ rệt.
Vậy là Khấu Khải bắt đầu hắt xì hơi. Hắt liên hồi. Thậm chí còn lập kỷ lục khủng khiếp, trong ba phút hắt xì hơi một trăm hai mươi hai cái, quấy nhiễu nghiêm trọng tiết tấu đặt câu hỏi của đối thủ, và cả thời gian trả lời của chính mình, có lần anh ta còn gục xuống bục vì thiếu dưỡng khí, đối thủ phải đỡ dậy.
"Thê thảm quá, vậy cái anh ác ma hắt xì hơi Khấu Khải kia hẳn là hiếm khi lên sân khấu hùng biện lắm nhỉ?" Tôi cười lớn.
"Còn lâu nhé, anh ấy là bảo bối của câu lạc bộ hùng biện đại học Giao Thông bọn anh đấy, đám trường khác nhìn thấy anh ấy là nhức đầu liền." Trạch Vu cười cười giải thích: "Bọn anh cứ quan sát xem cao thủ của trường khác ở vị trí nào, thì sắp xếp cho Khấu Khải ở vị trí đối chất với người đó, cứ thế, cao thủ của đối phương không thể nào thể hiện hết thực lực, mà suốt thời gian cứ để hắt xì qua hắt xì lại, huống hồ Khấu Khải là hắt xì hơi thật, hoàn toàn không hề giả tạo một chút nào mà."
"Ô! Nhưng làm như vậy thì anh ta cũng không thể giành được điểm nào cơ mà." Tôi nghiêng nghiêng đầu.
"Nhìn bề ngoài thì sách lược bỉ ổi này là chiến thuật nội thương, hại người tám phần hại mình mười phần, nhưng mấu chốt là thực lực của chủ tướng phe đối phương không thể phát huy, điểm số tổng thể rớt còn nhanh hơn bọn anh."
Trạch Vu thì thào.
"Có điều, nói vậy thì Khấu Khải hình như thật đáng thương." Tôi nói.
"Cũng không thể nói thế, anh ấy thường xuyên tranh ra thi đấu, còn bảo mình là sát thủ vàng nữa!" Trạch Vu bắt đầu cười lớn.
Nói không chừng, tự làm ê mặt mình có thể biến thành một chứng bệnh cưỡng bách, chỉ cần một ngày không bị ê mặt, toàn thân sẽ dị ứng, nổi mề đay khắp người.
Tương tự như vậy, A Thác bị Albus cướp mất bạn gái, lại lui tới quán cà phê nơi Albus làm việc, đây chẳng phải tự đâm đầu tìm chỗ chết hay sao?
Ê mặt đến nghiện luôn, về sau cũng không thể quá coi thường anh ta được.
"Albus không đi làm à?" A Thác gãi đầu nhìn tôi.
"Albus nói tạp chí Tân Thiếu Niên(5) ra rồi, đến hiệu thuê sách Mai Trúc xem nửa tiếng rồi về." Tôi nhìn đồng hồ trên tường, nói: "Còn mười phút nữa đấy." Albus lúc nào cũng đúng giờ như thế.
"Thế..." A Thác sờ cái mũi đỏ ửng, nhìn bên nọ rồi lại ngó bên kia.
"Có muốn ngồi đợi không, ngồi một lúc cũng không thu tiền mà." Tôi đề nghị.
"Thôi khỏi." A Thác gãi đầu, sau đó gượng gạo lấy trong ba lô ra một cái hộp được gói rất đẹp, đặt trước mặt tôi.
"Gói đẹp thật đấy, anh khéo tay quá." Tôi trầm trồ khen ngợi, mép gấp giấy bọc thậm chí còn dính bằng sáp nến.
"Làm ơn giúp tôi đưa cho Albus, cô ấy sẽ hiểu ý. Cảm ơn." A Thác lại nắm chặt tay tôi.
Đau quá, anh ta chẳng hề coi tôi là con gái thì phải, bóp mạnh như thể muốn truyền nội lực cho tôi vậy.
"Vội gì chứ, con bé đã nói rồi mà, mỗi lần cậu đến đây sẽ mời cậu một cốc cà phê khác nhau để chuộc lỗi. Ngồi một lát đợi Albus về đi." Bà chủ ngồi cách chúng tôi không xa lắm, hướng về đằng này uể oải nói.
Tôi nhìn A Thác, anh ta tỏ ra rất căng thẳng, nhưng không hề gồng lên.
"Phải đấy, hôm qua em học được cách pha cà phê Mỹ cảnh tam hà(6) nồng độ vừa, anh có muốn thử không?" Tôi mời mọc.
"Sông có nồng độ vừa? Là ba con sông nào thế?" A Thác hồ nghi.
"Không phải, là một loại cà phê của Costa Rica!" Tôi suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.
Vậy là A Thác ngồi xuống.
Ngồi xuống bên cạnh cửa sổ có ánh mặt trời chiếu vào, ý muốn để ánh hoàng hôn che đi vẻ ngượng nghịu trên mặt hay sao?
"Chậc, ngon lắm đấy nhé, đã được Albus kiểm chứng rồi." Tôi bưng cà phê đến trước mặt A Thác.
"Cảm ơn em." A Thác vội vàng đứng dậy, chìa hai tay ra.
Tôi sợ tay mình sẽ bị nội lực cao cường của anh ta vặn gãy vội vàng đưa cốc cà phê vào tay A Thác.
"Chuyện lần trước, thực sự phải cảm ơn em rất nhiều."
A Thác cảm ơn, nhận lấy cốc cà phê.
"Vậy gần đây anh có lạc quan hơn chút nào không?" Tôi hỏi, hy vọng đám bạn bè xung quanh anh ta có thể bớt quá đáng đi đôi chút.
"Ừ, sau đấy chuyện lan đi, anh nhận được rất nhiều email xin lỗi." A Thác đỏ mặt, nhưng xem ra rất vui.
"Thật mừng thay cho anh." Tôi thực sự rất mừng, vỗ vỗ tay nói: "Sau này anh phải mạnh mẽ lên một chút, vậy mới giống một người đàn ông chứ."
"Ừm, anh sẽ ghi nhớ kỹ lời em, anh nói thật đấy." A Thác gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên với tôi.
Nghe anh ta nói vậy, tôi cũng cực kỳ đắc ý, trượng nghĩa trực ngôn quả nhiên là chính xác.
"Đừng chỉ mải nói chuyện thế, mau uống cà phê của em đi, sau đó cho điểm." Tôi cười cười.
Những lúc Albus có ở quán, đa phần đều là tôi làm đồ ăn, cô pha cà phê, thỉnh thoảng cô nổi cơn lười, mới chuyển việc pha chế cà phê sang cho tôi.
A Thác uống một ngụm, gật gật đầu, tỏ ý ngon miệng.
Sau đó uống một hơi hết sạch cốc cà phê.
"Làm gì có ai uống cà phê như vậy? Anh tưởng là đang uống rượu chắc." Tôi vừa tức vừa buồn cười.
"A, xin lỗi, cho anh một cốc nữa vậy." A Thác lại trưng ra bộ mặt ăn năn với tôi, bổ sung thêm: "Cốc này anh sẽ trả tiền."
"Anh như vậy không ổn đâu, không uy nghiêm mạnh mẽ gì cả, nào, nói lại một lượt theo em." Tôi nghiêm nghị lắc lắc đầu, muốn dạy cho anh ta chút khí khái đàn ông.
A Thác ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc làm tôi thật chỉ muốn đập cho một cái.
"Cô để ý làm quái gì! Anh đây chính là loại ăn bánh kem cả chiếc, tu cà phê cả chai đấy!" Tôi hung hăng nói.
"Cô... cô... để ý làm... cái quái gì! Anh đây chính là loại ăn bánh kem cả chiếc, tu cà phê cả chai đấy!" A Thác bẽn lẽn nói.
"Mời một cốc cà phê mà tưởng báu lắm đấy? Chẳng lẽ anh đây không có tiền trả cô chắc? Đừng có ở đó trưng cái mặt thối ra nữa!" Tôi lại càng hung hăng, tay phải đập vào tay trái, làm bộ muốn đánh người.
"Mời một cốc cà phê mà tưởng báu lắm đấy? Chẳng lẽ anh đây không có tiền trả cô chắc? Đừng có ở đó trưng cái mặt thối ra nữa!"
A Thác rốt cuộc cũng nghe ra được ý tôi, cố gắng làm bộ hung thần ác sát.
Tôi đập mạnh tay xuống bàn, rầm!
A Thác đập mạnh tay xuống bàn, rầm!
Sau đó chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười phá lên.
"Đại khái chính là như vậy đấy, anh cũng phải học cách nổi cáu lên chứ, bằng không sẽ bị người ta bắt nạt đến không ngẩng đầu lên được đâu."
Tôi cười cười, vỗ vai A Thác.
"Cảm ơn em, anh sẽ nhớ." A Thác đứng dậy.
Sau đó, hai tay tôi lại bị nội lực cuốn cuộn sôi trào của A Thác dồn vào đến nỗi kêu lên răng rắc.
4
Hai ngày sau, trên đường về nhà sau giờ làm, tôi lại gặp A Thác.
Còn nhớ hôm đó là ngày cuối tuần, không phải đi học, vốn dĩ bà chủ buổi chiều phải về quê ở Chương Hóa ăn cơm với bạn, định đóng cửa quán sớm, nhưng chúng tôi vẫn lần lữa mãi đến tám giờ tối mới đóng cửa.
Nguyên nhân tan làm muộn là vì, có một bà cô hay chuyện gọi cà phê Bà chủ đặc chế. Bà cô ảo diệu ấy bảo chị ta xem thực đơn, doán rằng bà chủ có cùng hứng thú với mình, đều thích nói chuyện phiếm quên cả trời trăng, bèn hào hứng gọi một cốc để buôn chuyện với bà chủ.
Tôi và Albus đưa mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên có phụ nữ gọi cà phê Bà chủ đặc chế để tiếp xúc "thân mật" với bà chủ.
"Chị ta không phải dân đồng tính đâu." Albus điềm đạm bày tỏ ý kiến chuyên gia: "Chỉ là bà cô lắm chuyện bình thường thôi."
Nhưng bà cô này thật xứng danh ác ma buôn chuyện đẳng cấp siêu cao, ngoài cốc Bà chủ đặc chế lúc ban đầu, chị ta còn liên tục gọi thêm bảy cốc cà phê mùi vị khác nhau, chỉ để cằn nhằn với bà chủ về tấn đại bi kịch gia đình mình, nào là ông chồng chết tiệt suốt ngày lăng nhăng bồ bịch bên ngoài phụ tình ra làm sao, nào là đứa con trai duy nhất suốt ngày vạ vật với bọn du thủ du thực như thế nào.
Bà chủ là người rất tốt tính, không hề lộ vẻ bực bội khó chịu mà cũng không cười khổ, ngược lại còn mời chị ta mấy miếngbánh kem với bánh xốp, nghe chị ta kể hết câu chuyện có thể sánh ngang với phim truyền hình dài tập Lòng mẹ mùa xuân(7) .
Quên mất không nói, câu chuyện này bắt đầu từ mười một giờ trưa kéo dài một mạch đến bảy giờ rưỡi tối, nhưng nếu bỏ đi những phần nội dung trùng lặp, chắc có thể thu gọn lại hơn nửa.
"Sau này mình nhất định không để bản thân phải sống bất hạnh như vậy được, chứ biến thành loại ác ma buôn chuyện khủng khiếp thế này thì còn đau khổ hơn là chết." Tôi thầm thề với lòng trong lúc đi dọc đường Quang Phục.
Đột nhiên, ghi đông xe đạp bị mất lái, tôi cảm thấy nửa phía trước sụt xuống, đoán chừng bánh xe có vấn đề, chắc bị xì hơi hay nổ lốp gì đó rồi.
Vậy là tôi liền nhảy xuống, dắt xe vào vệ đường, ngồi xổm kiểm tra.
"Ghét thật." Tôi đưa ra kết luận đơn giản, cố nhớ lại xem đi tiếp về phía trước có chỗ nào thay lốp không.
Lúc này, có mấy chiếc xe máy phóng vù qua bên cạnh, tôi ngẩng đầu lên vô thức nhìn, chợt một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi không xa, người lái bước xuống, nhưng chiếc khác cũng đỗ vào vệ đường quan sát.
"A, em hả?" Người lái xe cởi mũ bảo hiểm, hóa ra là A Thác.
"A, vừa đúng lúc." Tôi gật đầu, bóp bóp cái lốp xe mềm nhũn tỏ ý.
Tôi vốn tưởng A Thác nhìn thấy tôi nên mới dừng xe lại nhưng sau này mới biết, A Thác chỉ đơn thuần nhìn thấy một thiếu nữ đáng thương gặp phiền phức, bèn dừng xe hỏi han mà thôi.
A Thác chính là vậy đấy nếu Kouji Kabuto, phi công điều khiển người máy Vô Địch Thiết Kim Cương(8) đột nhiên bị đau bụng không thể ra trận đánh quái thú, chỉ cần nói với A Thác một tiếng: "Nè, đừng đứng đó nhìn mãi chứ, giúp một tay đi!" Anh chàng thực thà này sẽ mở ngay khoang đầu Thiết Kim Cương chui vào ngồi, cầm lấy cần lái chiến đấu với bè lũ ác ma. Mặc kệ có thắng hay không.
"Anh biết đằng trước có hàng sửa xe đạp nào không?" Tôi hỏi.
"Không, chỉ có ba hàng sửa xe máy, xe đạp thì phải quay ngược lại, bên dưới cầu đi bộ có một hàng, có điều hôm nay và ngày mai hàng đó đều nghỉ." Anh ta đáp, không cần nghĩ ngợi.
"Không phải chứ, cả chuyện này mà anh cũng biết à." Tôi không tin.
"Vì cả nhà bác Thành đi chơi rồi, mấy hôm trước lúc anh đi qua đấy, bác Thành bảo anh." A Thác nói, khom người xuống nghiên cứu lốp xe đạp, bóp thử.
"Bác Thành? Bác Thành là ai?" Tôi chẳng hiểu gì cả.
"Tất nhiên là chủ hàng sửa xe đạp ấy rồi, hồi mới lên đại học chưa mua xe máy, anh đi xe đạp, sau khi bơm xe nhiều lần ở đấy tự nhiên thành quen biết thôi." A Thác đứng dậy, gãi gãi đầu nghĩ ngợi gì đó.
"A Thác! Có cần giúp không?" Bạn anh ta ở phía xa kêu lên, vẫy vẫy tay.
"Đợi tí! Tớ hỏi một chút." A Thác quay đầu lại nhìn tôi, chậm rãi nói: "Em có rảnh không? Bọn anh vừa mua một cái bánh kem định ra bờ biển Nam Liêu chúc mừng sinh nhật, còn đốt pháo hoa nữa đấy, có muốn đi cùng không? Sau đó anh sẽ chở em về nhà."
Tôi nhìn A Thác, rồi lại nhìn bạn bè anh ta, hình như là cùng một đám ở câu lạc bộ trượt patin đến trường trung học nữ Tân Trúc hôm trước. Thử nghĩ xem, đi chơi với sinh viên đại học có vẻ cũng hay ra phết? Ngày kia đi học có thể khoe với Tiểu Thanh nữa.
Huống hồ, bấy lâu nay tôi vẫn luôn muốn trải nghiệm cuộc sống về đêm của sinh viên đại học.
"Được đấy nhưng em phải về nhà trước mười hai giờ đêm." Chắc hẳn tôi đã cười ngoác cả miệng.
"Không thành vấn đề, giờ mới bảy giờ năm mươi, anh nhất định sẽ đưa em về nhà trước giờ giới nghiêm." A Thác trông có vẻ cũng rất vui, bổ sung thêm: "Gặp được em đúng lúc thế này thật hay quá, vì không có em thì không có buổi mừng sinh nhật này đâu."
Tôi chẳng hiểu gì, nhưng vẫn tranh thủ lúc A Thác chưa dồn nội lực kinh người của anh ta vào bàn tay mình, vui vẻ dựng xe đạp bên vệ đường, đón lấy cái mũ bảo hiểm A Thác vừa lấy trong cốp xe ra đưa cho, trèo lên yên xe máy.
Cả đoàn người lại tiếp tục tiến về phía bờ biển Nam Liêu có gió mạnh hơn, ra dánghơn.
"Này! Vừa nãy anh bảo không có em thì không có buổi mừng sinh nhật này, thế là ý gì?" Tôi ngồi ở phía sau gào lên.
"Bọn họ muốn chúc mừng anh tái sinh ấy mà! Không có em thì làm sao có sự tái sinh của anh." A Thác lớn giọng nói.
"Buồn cười thật! Em có tài đức gì mà làm anh tái sinh được chứ?" Tôi bám chặt lấy tay vịn phía sau, đại khái đã hiểu ra là chuyện gì.
"Thật mà! Lúc nãy bọn anh đi qua quán cà phê, vốn định vào tìm em rủ đi chơi đấy... Nhưng quán đóng cửa rồi... Hôm nay đóng cửa sớm à?" A Thác lớn tiếng đáp.
"Đúng rồi... Bà chủ có việc phải về Chương Hóa..." Tôi gắng sức trả lời.
"May mà em bị hỏng xe!" A Thác hét lên, đúng là chẳng ra làm sao.
"Hỏng cái đầu anh ấy! Thế mà em còn cảm ơn lòng tốt của anh!" Tôi bực bội nói.
Các tòa nhà hai bên đường càng lúc càng thấp, gió cũng càng lúc càng điên cuồng hơn, mỗi câu nói ra đều phải vận dụng đến nội công cao cường, xét về nội lực thì A Thác có rất nhiều, còn tôi thì phải hét tương đối vất vả.
Qua Hổ Lâm, tôi cảm nhận được rõ rệt cơn cuồng phong ập tới, tốc độ của chiếc xe cũng tăng thêm uy thế cho gió.
Tôi trộm nhìn đồng hồ tốc độ, oa! Đã một trăm mười cây số trên giờ! Ngày kia có cái để chém gió rồi!
"Có nhanh quá không? Anh có thể đi chậm một chút... Đằng nào chúng ta cũng biết địa điểm rồi."
A Thác để ý đến động tác của tôi.
"Không cần đâu... Anh đảm bảo an toàn là được. Đảm bảo không?"
Tôi hét lớn, tôi sinh ra lớn lên ở Tân Trúc, nhưng chưa từng ra bờ biển Nam Liêu lần nào!
"Anh đảm bảo!" A Thác cúi thấp người, tôi cảm thấy phong cảnh bên cạnh lại lướt qua nhanh hơn chút nữa.
Thế mà A Thác vẫn chỉ đi bọc hậu!
"Sinh viên ngầu thật!" Tôi kêu toáng, sau đó nhớ đến anh trai mình.
Không hiểu lúc ở bên ngoài ông anh tôi có phải toàn phóng xe kiểu này không, lát nữa về nhà phải tra khảo cẩn thận mới được.
"Cũng bình thường thôi!" A Thác có vẻ rất cao hứng.
5
Bọn tôi chạy lên một con đường quốc lộ thẳng tắp rộng rãi, hai bên đường là những cột đèn cách nhau khá xa.
Ánh đèn đường màu vàng cam phủ lên cả con đường, nhưng màu sắc ấm áp ấy dường như vẫn không thể bám lên những cơn gió lớn cuốn cuộn ập tới.
Càng đến gần biển, càng ngửi thấy mùi mằn mặn, tôi bắt đầu thấy lạnh.
Mọi người dừng xe ở quán đồ ăn vặt trong cảng cá, mua mấy cốc trà sữa trân châu, sau đó phóng xuống dưới đê biển.
Tôi hắt xì một cái rõ ro.
"Em khoác áo gió này vào đi, đừng ngại." A Thác cởi chiếc áo gió màu quýt đang mặc trên người đưa cho tôi.
"Không cần đâu." Tôi từ chối, A Thác ở phía trước chắn gió, chắc còn lạnh hơn cả tôi.
"Mọi người đều nói ngốc thì không bị cảm đâu, yên tâm đi." Nghe A Thác nghiêm nghị nói, tôi phá lên cười, khoác áo gió vào.
"Lần lượt từng người lên một, ưu tiên phụ nữ!" Anh chủ nhiệm câu lạc bộ tóc xù tên A Bộc chỉ huy.
A Bộc nhảy lên bờ đê trước, A Thác dùng tay làm cầu, giúp hai thành viên nữ trong câu lạc bộ leo lên đê, sau đó đến lượt tôi.
"Lâu rồi không gặp! Nghe nói em rất hung hăng à!" A Bộc cười hô hố, kéo tôi lên.
"Bình thường thôi ạ." Tôi học theo lối nói chuyện của A Thác leo lên bờ đê.
Mấy anh con trai lấy bánh kem và từng bọc từng bọc pháo hoa ở xe máy, chuyền từ dưới lên, không lâu sau cả đám con trai như khỉ như vượn ấy cũng lần lượt trèo lên, lại còn thi xem động tác của ai tao nhã hơn nữa.
Mọi người đều đã lên bờ đê, bọn tôi đi men theo con đường đê có phần chật hẹp, tìm kiếm "chỗ cũ" mà bọn họ nhắc tới, nhưng gió biển thổi rất mạnh, nhìn biển lớn đen tối mịt mùng bên tay phải, tôi đột nhiên cảm thấy hoa mắt do ngồi trên xe quá lâu, bèn ngồi xổm xuống nghỉ ngơi giây lát.
"Ngồi luôn đây đi." A Thác để ý thấy tôi như vậy, bèn ngồi luôn xuống, bổ sung: "Ở đây cũng thấy được hải đăng."
Vậy là, cả bọn toàn người lương thiện liền ngồi quây xung quanh tôi và A Thác.
Một chị con gái mở hộp bánh kem ra, tôi thì giúp cắm nến thành một dấu chấm than.
"A Thác, giúp người ta tự giới thiệu một chút đi chứ! Cái tên ngố này!"
A Bộc là chủ nhiệm câu lạc bộ, bèn nhắc nhở nhân vật chính vừa được tái sinh rằng mọi người vẫn chưa biết tôi.
A Thác băn khoăn ngẫm nghĩ giây lát, khó khăn lắm mới mở miệng được: "Phải rồi, hình như anh vẫn chưa biết tên em."
Tôi gật đầu. Phí lời, vì anh đã hỏi em bao giờ đâu, em cũng không chủ động nói với anh mà.
"Để em tự giới thiệu, em tên là Lý Tư Huỳnh, Tư trong tư niệm, Huỳnh trong huỳnh hỏa trùng, làm thêm ở quán cà phê."
Tôi nghĩ một chút, lại bổ sung: "Em vẫn đang học cấp ba, lớp Mười hai trường trunghọc nữ Tân Trúc."
"Học sinh cấp ba à! Nữ sinh cấp ba có thể đầu tư kiếm lợi lâu dài đó! Quả này A Thác nhà cậu hời to rồi còn gì!"
Một anh chàng gầy gò trông như khỉ giao phối với cây tre đẻ ra ồn ào bỡn c ợt .
"Quả không hổ là truyền kỳ của câu lạc bộ patin, ngã xuống chẳng những bò dậy được, mà còn một mạch phi thẳng lên trời luôn!"
Anh chàng ngớ ngẩn A Bộc ôm lấy A Thác, A Thác căng thẳng kêu lên không phải như vậy, giải thích chúng tôi chỉ là bạn, vả lại còn vừa mới quen biết nhau.
Tiếp sau đấy, mọi người tự giới thiệu vắn tắt biệt danh của mình, mặc dù tôi đã nghe qua một lượt trong giờ thể dục ở trường.
A Bộc, Khỉ Xanh, Quỷ Cước Thất, Oliver, Mỹ Hoa, Khả Tâm, Freeza, Thần Vũ Trụ.
Ngoài các cô gái ra, biệt danh của ai nấy đều rất kỳ dị.
"Tư Huỳnh à! Có bạn học nào xinh đẹp thì phải giới thiệu đấy nhé! Phải xinh đẹp vào đấy!"
Thần Vũ Trụ trông giống hệt Thần Vũ Trụ trong truyện tranh Bảy viên ngọc rồng đeo thêm cặp kính cận, nhắc nhở tôi.
"Không được đâu, em còn có bạn bè ở trường nữa mà." Tôi đùa.
"Nói năng cũng xóc óc nhỉ! Chẳng trách có thể giúp A Thác vực dậy uy phong đàn ông! Không đơn giản!"
Quỷ Cước Thất bộ dạng giống hệt Quỷ Cước Thất trong phim lớn tiếng trầm t rồ .
"Nhắc đến chuyện vực dậy uy phong phái mạnh! Nào! Cắt bánh đi A Thác! Hôm ngày 7 tháng Mười, coi như là ngày kỷ niệm tái sinh của cậu đi nhé! Sau này phải nhớ kỹ vào đấy!" A Bộc lớn tiếng kêu lên, lần lượt châm hết chỗ nến cắm trên cái bánh.
A Thác cười không khép nổi miệng, mời tôi cùng anh thổi nến.
"Ê là anh tái sinh cơ mà!" Tôi vỗ vỗ vai A Thác.
"Cảm ơn em! Cảm ơn em!" A Thác nắm chặt tay tôi, vậy là tôi lại một lần nữa trúng chiêu Phân cân thác cốt!
Chúng tôi hợp lực thổi một hơi tắt hết sạch nến, mọi người đều vỗ tay.
"A Thác, trước đây đúng là có lỗi với cậu! Không ngờ cậu cũng là một người đàn ông oai phong hùng dũng!" A Bộc là chủ nhiệm câu lạc bộ, phụ trách giới thiệu các thành viên hẳn là người chế nhạo A Thác nhiều nhất, đứng dậy, chỉ vào ngực mình hét lớn: "Cho cậu đánh! Đánh đến khi nào chán thì thôi! Đánh đến khi tay cậu chuột rút thì thôi! Đừng khách sáo."
"Không cần đâu, trước đây tớ cũng có lỗi." A Thác gãi đầu, cười ngây ngốc.
"Cả tớ nữa, cậu tha thứ cho tớ nhé! Phim cấp ba hồi trước cậu mượn tớ không phải trả lại đâu! Đánh chết tớ đi cũng được." Freeza cũng đứng dậy, không cần trả phim cấp ba chắc đã là một lời xin lỗi rất thành khẩn rồi.
"Cảm ơn cậu." A Thác bẽn lẽn bắt tay với Freeza. Freeza tái mét mặt, ngồi xuống.
"Bọn tớ cũng vậy, trước đây đều không nghĩ đến cảm nhận của cậu, thực sự sorry cậu nhé!"
Mỹ Hoa và Khả Tâm lấy ra một con gấu đồ chơi, đeo lên ba lô của A Thác.
"Mong rằng cơn gió biển này thay cho lời xin lỗi chân thành của chúng tôi, theo hồi ức vô tình đang trôi về phương xa, một lần nữa thắt chặt với nhau."
Lúc Oliver đọc thơ tôi mới biết tại sao anh ta có biệt danh Oliver, vì lúc nói chuyện, anh ta cứ ú a ú ớ như thế trong miệng ngậm bảy tám quả ô liu vậy, huống hồ trong đầu anh ta hình như cũng có khá nhiều ô liu, thơ đọc ra nghe ngang phè phè, còn ngốc hơn cả anh trai tôi nữa.
"Chúng ta không phải nói nhiều nữa! Nào!" Thần Vũ Trụ hô lớn, sau đó không làm gì hết, cũng chẳng hiểu anh ta lên cơn gì nữa.
"A Thác! Ngoại trừ xin lỗi, nói thật lòng, sau này còn làm quen được với nữ sinh cấp ba nhất định phải nhớ đến tớ đấy nhé!"
Khỉ Xanh nhe răng ngoác miệng kêu lên, biệt danh của anh ta đúng là vô cùng chính xác.
"Các cậu chẳng có thành ý gì cả! Để tớ tặng cậu ấy một nụ hôn vậy!"
Trong tiếng cười của cả bọn, Quỷ Cước Thất nằng nặc đòi hôn A Thác một cái.
Thấy A Thác, vốn từ một người xa lạ giờ trở thành bạn mới, nhờ tôi tự dưng nổi cơn chanh chua chửi đổng một phen mà lấy lại được thăng bằng trong quan hệ với mọi người, tôi vừa vui mừng lại vừa vinh hạnh, suốt cả buổi tối cười không sao khép miệng.
Mặc dù chẳng quen biết gì, nhưng mấy người bạn của A Thác đều rất hoạt bát, lại cũng quai quái, trong chốc lát đã đưa tôi vào một thế giới quái quỷ mà trong trường nữ không thể trải nghiệm; giữa bầu không khí hoan hỉ ấy, tôi tạm thời quên béng thân phận người ngoài của mình.
Sau đó là pháo hoa rợp trời.
A Bộc rất lợi hại, anh ta có thể mỗi tay cầm một quả pháo bươm bướm, sau đó chọn đúng thời cơ tốt nhất để quăng ra, ánh sáng xanh lục xoay vun vút, rít lên trên bầu trời đêm.
Thần Vũ Trụ cũng không kém, dám dùng miệng bắn pháo thăng thiên, làm cả bọn cười gần chết.
A Thác lại càng khó tin hơn, gần như là người có siêu năng lực.
"A Thác! Đến đây!" Quỷ Cước Thất quăng về phía A Thác một quả pháo kim cương lấp lánh ánh vàng!
"Chuyện nhỏ!" A Thác nhẹ nhàng bắt lấy quả pháo đang uốn lượn bay đến, sau đó dồn sức quăng lên không trung, pháo hoa rực rỡ rơi xuống lả tả.
Tôi trố mắt ra nhìn, A Thác liên tục bắt năm quả pháo kim cương, không để trượt phát nào.
Thật không hiểu anh ta rỗi việc kiểu gì mà đi luyện thứ võ công khủng bố này?
"Tư Huỳnh! Dám dùng tay bắn pháo thăng thiên không?" Khỉ Xanh kêu lên the thé, quả pháo thăng thiên trên tay rít lên một tiếng bắn vọt lên không.
"Chơi luôn! Ai sợ ai chứ!"
Tôi không chịu lép vế, lấy luôn mấy quả pháo thăng thiên, A Thác chạy tới dùng que hương giúp tôi châm pháo.
Tuy rằng tôi sợ chết khiếp, nhưng hưng phấn quá cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều!
"Đừng thả nhanh quá! Đợi đằng đuôi phun ra lửa hẵng hướng lên trời mà buông tay ra!" A Thác nhắc nhở tôi, căng thẳng quan sát.
"Phải nhắc em đấy!" Thần kinh tôi căng ra.
Ngòi pháo tóe ra hoa lửa, mắt tôi trợn trừng lên.
"Ba, hai, một! Thả ra!" A Thác kêu lên.
Tôi buông tay, cảm giác que pháo khẽ rung lên.
Vèo!
"Quả pháo thăng thiên rít lên lanh lảnh lao vút khỏi tay tôi, nghe rõ cả tiếng xé gió bén nhọn.
"Bùm!"
"Ha! Em cũng biết rồi! Chẳng có bí quyết gì cả!" Tôi vui sướng hết mức, đòi A Thác giúp châm thêm quả nữa.
"Lần này thử chỉnh góc bốn mươi lăm độ xem, như vậy sẽ bắn xa hơn đấy!" A Thác hào hứng châm ngòi quả pháo.
A Thác tái sinh rồi.
Thứ Bảy, ngày 7 tháng Mười năm 2000.
Cùng một đêm tươi đẹp có pháo hoa.
6
Lúc về tới nhà thì đã gần mười một giờ rưỡi, A Thác dừng xe ở đầu ngõ cho tôi tự đi bộ vào, chắc sợ hiểu lầm khiến tôi bị người nhà mắng. Vì vậy cũng không thể nói A Thác là tên ngốc trăm phần trăm được.
"Cảm ơn, em chơi rất vui, sau này có bắn pháo thăng thiên nữa thì nhớ qua quán rủ em đấy nhé!"
Tôi nói rất chật lòng, tối nay thu hoạch quá ư phong phú. Tôi cởi bỏ áo gió, trả lại cho A Thác được mệnh danh là người bất khả cảm cúm.
"Nhất định, nhất định. Phải rồi, nhà em là căn nào thế?"
A Thác từ ngoài đầu ngõ ngó nghiêng, nhận lại áo gió.
"Chính là nhà có lan can tầng hai trồng cây thiết mộc lan kia kìa, bố mẹ em đều thích trồng thứ này thứ kia." Tôi nói, vừa đi vừa vẫy vẫy tay với anh ta: "Cám ơn anh đã đưa em về đúng giờ, bye bye."
"Ừm ừm, bye bye, à à, đúng rồi!" AThác dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gọi giật tôi lại: "Tư Huỳnh! Ngày mai là Chủ nhật, em rảnh không? Mai là ngày thím Kim Đao vào bếp! Suýt nữa thì anh quên béng mất!"
"Sau giờ chiều mai thì em rảnh, nhưng mà thím Kim Đao là sao?" Tôi chẳng hiểu gì cả, A Thác toàn nói năng lảm nhảm.
"Tốt quá, vậy ngày mai anh mời em đi ăn! Khoảng chập tối anh đón em ở đầu ngõ được không?" A Thác hình như rất vui vẻ, trông như thể tôi cũng phải cảm thấy cực kỳ vui vẻ mới được vậy.
"Được thôi, nhưng mà ở đầu ngõ không tiện đâu, trước quán net chỗ Cửa Đông đi." Tôi gật đầu, có người mời ăn cơm tất nhiên là tốt rồi, tuy rằng không phải hẹn hò.
Nếu có ngày Trạch Vu mời tôi ăn cơm, đó mới gọi là hẹn hò.
"Vậy ngày mai gặp nhé!" A Thác vẫy tay, đội mũ bảo hiểm lên.
Về đến nhà, tôi nói với bố mẹ đang xem ti vi rằng xe đạp đột nhiên bị hỏng, đang khóa ở ven đường Quang Phục, vừa may gặp được một khách quen có lòng tốt chở về, vân vân.
"Đường Quang Phục à? Chỗ nào trên đường Quang Phục? Nói chung đơn giản thôi, chiều mai con đi làm với bố, lúc bố lái xe qua đường Quang Phục con xuống dắt về là được!" Bố đề nghị, hai chuyến xe buýt bố tôi lái đều đi qua đường Quang Phục.
"Mấy giờ chiều mai ạ?" Tôi hỏi, lịch xếp ca của bố tôi bao lâu nay vẫn nhảy qua nhảy lại lộn xộn.
"Chắc khoảng hai, ba giờ gì đấy." Bố nói, tôi đồng ý.
Không phạm phải bữa tối miễn phí của tôi là được.
Tắm một cái, pha một cốc sữa nóng, tôi mở sách tham khảo ra làm các đề lịch sử và địa lý.
Khả năng thuộc lòng của tôi không giỏi lắm, vì vậy toàn phải làm nhiều để để củng cố trí nhớ.
Buổi tối cuối tuần là thích hợp nhất để tập trung tấn công những môn cần phải chuyên chú kiểu như lịch sử và địa lý, vì cả tối ông anh tôi không có nhà.
Ông anh tôi học trường tư, nên mỗi cuối tuần đều đi làm thêm kiếm tiền học phí, buổi chiểu làm ở trạm xăng, tối thì làm phục vụ ở quán karaoke, để dành những lúc bình thường có thể trốn học xem truyện tranh.
Đại khái chắc vì bóng hình pháo hoa vẫn còn vấn vít trong tâm trí, hiệu suất làm bài của tôi không được cao cho lắm.
Sau đó, tôi nhớ lại đoạn đối thoại giữa mình với A Thác trên bờ đê biển.
"Em hỏi Albus rồi, chị ấy bảo cái hộp đấy là quà sinh nhật anh tặng Loan Loan, anh đúng là người niệm tình xưa đấy, em nghĩ Loan Loan hẳn sẽ vui lắm." Tôi nói, nhưng Albus không kể trong hộp ấy đựng gì.
"Ừm." A Thác gãi đầu.
"Có thể hỏi Albus đã cướp người yêu của anh thế nào không?" Tôi thích nhất là nghe kể chuyện, vì chuyện là để nghe mà, chân thực hơn để xem rất nhiều. Năng lực tiếp nhận tình cảm của tai cao hơn mắt, vì vậy con gái mới thích nghe kể chuyện tình như vậy.
"Loan Loan nói cô ấy thích Albus, chỉ thế thôi." A Thác nói. Hết chuyện.
Tôi nhìn A Thác.
Ưu điểm của anh chàng này cũng chính là khuyết điểm, chỉ cần chăm chú nhìn vào mặt anh ta, sẽ biết được tâm trạng, thậm chí cả suy nghĩ của anh ta luôn.
Anh ta không thể che giấu được, hoặc anh ta chưa từng nghĩ đến việc che giấu.
Vẻ mặt của A Thác lúc này cho tôi biết, anh ta thực sự đã kể hết chuyện, chứ không phải không chịu kể sao cho dạt dào tình cảm một chút.
"Loan Loan cũng là lesbian à?" Tôi hỏi.
"Anh không biết, thực ra mãi về sau này anh mới biết lesbian là gì." A Thác rất thẳng thắn: "Anh chỉ biết nếu Loan Loan yêu người khác, mặc kệ đối phương là ai, cũng đều đáng nhận được lời chúc phúc. Vì vậy bọn anh chia tay, kể ra thì cũng rất bình thường."
"Thế hồi trước lúc ở bên Loan Loan, anh có cảm nhận được Loan Loan là loại con gái thích con gái không?" Lúc đó tôi cảm thấy những vấn đề này mới là mấu chốt.
"Không biết, nói thực lòng, trước đây anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, về sau nghĩ lại, cũng chỉ nhớ lúc đó Albus thường hay đi chung với Loan Loan thôi." A Thác thật thà nói, đưa cho tôi miếng bánh kem cuối cùng: "Albus là người rất tài ba, cô ấy thôngminh hơn anh nhiều, Loan Loan đố những câu vòng vo ngoắt ngoéo là anh chịu không trả lời được, nhưng Albus thì như biết trước đáp án rồi ấy, lần nào cũng đáp luôn, thực sự rất lợi hại. Vả lại, cô ấy còn tinh tế hơn anh nhiều, như lúc nãy ấy, anh quên mất là đi xe máy sẽ bị lạnh, lẽ ra phải đưa áo gió cho em ngay từ đầu, nhưng đến lúc em hắt xì hơi anh mới nhớ ra.
Nếu là Albus, Albus không bao giờ ngốc như anh cả."
Nói về sự thông minh của Albus, tôi đồng ý trăm phần trăm.
"Anh có biết Albus pha cà phê rất giỏi không? Kể cho anh nghe mấy chuyện siêu buồn cười luôn."
Tôi bắt đầu kể chuyện Albus đối phó với đám khách rỗi việc, chẳng hạn như Chồn hương Sumatra, Ám nhiên tiêu hồn chưởng, cà phê Blue Mountain, chỉ Blue không cần Mountain, Espresso nhỏ ít cay không ngọt quá, khiến A Thác nghe mà ngẩn hết cả người.
"Thế mới nói, anh thua Albus cũng không cần cảm thấy ngại ngùng gì cả."
Tôi khuyên giải A Thác.
"Anh đã bao giờ cảm thấy ngại ngùng đâu, chính Loan Loan thì có, từ lúc cô ấy ở bên Albus bèn không liên lạc với anh nữa, làm anh rất buồn." A Thác nhún vai, cười méo xệch.
"Chắc cô ấy thấy có lỗi với anh đấy, vậy nên khôngphải không liên lạc với anh, mà là không dám." Tôi suy đoán theo lẽ thường.
"Anh nghĩ cũng phải, nên lại càng tự trách mình. Loan Loan ở bên anh hơn một năm, vậy mà anh không thể làm cô ấy hiểu mình, hiểu rằng anh không hề giận, cũng không muốn oán trách cô ấy. Anh chỉ muốn tiếp tục làm bạn với Loan Loan thôi, xét cho cùng, quan hệ giữa người với người cũng không nên mong manh như thế, bảo chấm dứt là chấm dứt luôn." A Thác vỗ vỗ lên mặt, nói: "Vì vậy anh đã bị đá rất triệt để, rất thất bại. Đến tặng quà sinh nhật cũng phải nhờ người ta đưa giúp."
Tôi uống hết cốc sữa, bắt đầu thấy buồn ngủ.
Giữa người với người, thực sự không nên mong manh đến thế.
Nhưng giữa tình nhân với tình nhân, lại thường phải tan vỡ đến triệt để mới có thể phóng thích lẫn nhau.
A Thác vẫn chưa hiểu. Tôi cũng là nhờ đã xem cả một hòm tiểu thuyết ái tình nên mới hiểu được trước tuổi vậy thôi.
Chú thích: (1) Tức Trần Thủy Biển, tổng thống thứ 22 của Đài Loan.
(2) Một loại nước uống bổ sung năng lượng sản xuất bởi công ty Sanyo Pharmaceutical ở Cao Hùng, Đài Loan.
(3) Xuân tửu là truyền thống tụ tập đón mừng năm mới, thông thường có uống rượu chứ không phải là một loại rượu.
(4) Bộ phim này có tên tiếng Anh là Crazy Love, sản xuất năm 1993, do Roman Cheung đạo diễn, là một phim có nhiều cảnh nóng.
(5) Phiên bản Đài Loan của tạp chí manga Shonen Jump.
(6) Tức cà phê Tres Riot từng được nhắc đến ở trên.
(7) Một bộ phim truyền hình dài 50 tập của Đài Loan.
(8) Nhân vật chính trong series manga Mazinger Z, được dịch ở Đài Loan với tên Người máy Vô Địch Thiết Kim Cương.