• 586

Chương 100: Nghĩa trang kinh hoàng


Triệu Đại Đảm là nhân viên bảo vệ nghĩa trang, thật ra chỉ là người canh gác ở nghĩa trang thôi, nhưng Triệu Đại Đảm luôn cho rằng nghĩa trang Vĩnh8 An không giống những nơi khác, đất đai ở đây đắt đỏ, người yên nghỉ nơi này không giàu có thì cũng thuộc hàng quyền cao chức trọng, cộng thêm môi3 trường xung quanh, Vĩnh An có thể được coi là nghĩa trang đứng đầu thành phố Nam, thế nên Triệu Đại Đảm không hề cảm thấy nghề nghiệp của mình có9 gì thấp kém hơn so với người khác, ngược lại gã còn thấy rất cao cả, gã chính là người canh gác cho linh hồn.

Nhưng...

Triệu Đại 6Đảm hắt xì một cái, nước mũi chảy ra ròng ròng, mẹ kiếp, sao nhà vệ sinh lại xa thế.
gã nhìn nhầm?
Nhưng ánh sáng đó là có thật.
Triệu Đại Đảm cảm thấy như có rết bò sống lưng, mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều nở to, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, gã giơ tay lên lau trán, lòng bàn tay nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi.
Khi chỉ còn cách ánh sáng đó hai hàng mộ, Triệu Đại Đảm ngồi thụp xuống, thò chân trái ra trước, sau đó di chuyển chân phải, nhích từng chút một xuống bậc thang.
Ngôi mộ phát ra ánh sáng nằm ở góc trong cùng, gã chỉ nhìn thấy ánh sáng, không nghe thấy tiếng động gì.
Triệu Đại Đảm căng thẳng nuốt nước miếng, đến thở cũng không dám, ở khoảng cách gần đến vậy, gã có thể xác định một điều, ánh sáng đó chắc chắn là ánh nến.
Đâm lao thì phải theo lao, nếu nghĩa trang xảy ra việc gì thật thì gã cũng phải chịu trách nhiệm.
Mấy năm trước gã từng nghe kể có kẻ thù hận với người đã mất, nên chạy đến đập phá bia mộ tổ tiên nhà người ta để trả thù, tối nay nếu xảy ra chuyện này, vậy chắc chắn gã sẽ bị mất việc, lại còn không biết ăn nói thế nào với người nhà người ta.
Nghĩ đến đây, Triệu Đại Đảm liền xốc lại tinh thần, đúng, trên thế giới làm gì có yêu ma quỷ quái? Nhiều khi con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ! Gã hít sâu một hơi, thầm động viên chính mình, bước chân cũng trở nên nhanh hơn.
Triệu Đại Đảm cảm thấy vai gáy mình cứng đờ, ngoài nến ra, còn có một bóng đen ở trước ngôi mộ.
Có người! Người đó quỳ trước ngôi mộ, chống hai tay xuống đất, đầu cũng dập sát, cả người không nhúc nhích, như đang cùng bái ai.
Nến hỉ hai bên chập chờn, bóng người trước tấm bia bất động, nghĩa trang này được xây sát núi, giữa buổi đêm rét mướt thế này chỉ nghe thấy gió, gió lướt qua tai tạo tiếng vi vu, càng làm cho khung cảnh thêm phần kỳ dị.
Nhưng Triệu Đại Đảm không nghĩ thế, gã nói, chờ đến khi các cậu đến tuổi tôi rồi sẽ biết lãng phí thời gian là một chuyện đáng tiếc thế nào, chuyện có thể giúp chứng minh giá trị của mình thì phải làm cho tử tế, như thể sau này mới không hối hận vì lãng phí thời gian.
Tối nay Triệu Đại Đảm đi kiểm tra sớm hơn mọi khi, giải quyết xong
chuyện gấp
, gã không về phòng bảo vệ ngay mà đi dọc theo từng khu bậc thang, định kiểm tra thêm lần nữa, chẳng phải vì gã cảnh giác ai, mà chỉ cảm thấy vào dịp Tết nhất thế này, từ hôm ba mươi Tết đến giờ chưa thấy ai đến nghĩa trang thăm viếng, đúng là người chết như đèn dầu đã cạn, nhưng nhìn những ngôi mộ lẻ loi cũng rất đáng thương.
Nên gã vừa đi vừa lẩm bẩm: Mọi người yên nghỉ cả nhé, không thấy tiền của người nhà gửi thì cũng đừng buồn, đừng tức giận, bây giờ cuộc sống có nhiều áp lực lắm, ai cũng bận rộn cả, mọi người hãy lượng thứ cho, làm ma cũng nên bình tĩnh hòa nhã thì kiếp sau mới có thể đầu thai vào nhà tốt được.
Nghĩ thế, gã bắt đầu bước xuống bậc thang trong vô thức, bước chân khẽ khàng, nhích từng chút một đến gần chỗ ánh sáng phát ra.
Càng đến gần, gã càng nhìn thấy rõ hơn, ánh sáng đó chập chờn, như ẩn như hiện, làm Triệu Đại Đảm nghĩ đến ma trơi.
Nhưng chắc chắn không phải, vì ma trơi có màu xanh âm u, hồi bé gã đã từng thấy ở dưới quê, còn ánh sáng này có màu trắng vàng, giống như...
Vì gã đang đứng ở chỗ cao, nên có thể thấy rõ ánh sáng được phát ra từ phía trước ngôi mộ ở chếch phía bên mé dưới, không mạnh lắm, chỉ lờ mờ, đung đưa qua lại, thoắt ẩn thoắt hiện.
Tim Triệu Đại Đảm đập như trống dồn, đừng nghĩ gã có lá gan lớn như cái tên Triệu Đại Đảm
, trong nghĩa trang tối thui không nhìn thấy năm ngón tay, bất thình lình gặp một tia sáng chập chờn, là người bình thường thì ai cũng thấy sợ.
? Đại Đảm trong cái tên
Triệu Đại Đảm
nghĩa là to gan.
Triệu Đại Đảm vừa nghĩ vừa bước chân đến, lúc sắp đến gần ánh sáng đó, gã bỗng nhiên dừng lại.
Giống như ánh nến.
Hơi thở của Triệu Đại Đảm trở nên dồn dập hơn, nửa đêm nửa hôm ai lại thắp nến trước bia mộ vậy? Hay có lẽ...
Gã cũng không phải ngoại lệ, bàn tay đang cầm đèn pin của gã bắt đầu run lẩy bẩy, sau đó gã sực nhớ ra điều gì đó liền tắt đèn pin đi.
Coi như Triệu Đại Đảm vẫn còn lý trí, gã thầm nghĩ nếu gặp phải trộm cắp, ánh sáng từ đèn pin không chỉ làm bứt dây đồng rừng, mà còn khiến gã bại lộ, còn nếu là ma...
gã bật đèn pin lỡ như nó quay lại trả thù thì sao?
Triệu Đại Đảm đứng sau một hàng mộ, hít một hơi thật sâu, ngón cái dí mạnh vào công tắc đèn pin, cắn răng, dứt khoát thò đầu ra nhìn.
Quả nhiên là ánh nến!
Có hai cây nến được thắp phía trước ngôi mộ ở góc trong cùng, một cây bên trái, một cây bên phải, loại nến này không phải là nên dùng để chiếu sáng thường thấy, mà là nến hỉ, thân nên rất to, có màu đỏ, phía trên hình như có khắc hoa văn mây lành và chữ
hỉ
.
Triệu Đại Đảm cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức nhìn về phía tia sáng đó.
Hình như chỗ đó thấp thoáng có ánh sáng thật.
Gã giơ tay dụi mắt rồi nhìn kỹ lần nữa, đúng là chỗ đó có ánh sáng.
Khi đi đến khu cuối cùng, Triệu Đại Đảm dừng lại thở hổn hển, bởi đây là chỗ cao nhất, bia mộ cũng được xây dựng theo lối cao dần, nên đi lại rất tốn sức.
Đến lúc đỡ mệt hơn, Triệu Đại Đảm xem giờ, đã gần ba giờ sáng, gã quyết định đi xuống, những gì cần nói với người đã khuất đều đã nói hết rồi.
Khi quay người định xuống bậc thang, gã liếc mắt thấy một tia sáng.
Triệu Đại Đảm tên thật là Triệu Dũng, trước đây làm v5iệc ở công xưởng, sau này tự mình buôn bán nhỏ, về già tích được một ít vốn liếng nên không muốn tiếp tục bạt mạng kiểm sống nữa, thế nhưng gã không chịu nổi rảnh rỗi, có người nói nghĩa trang Vĩnh An đang tuyển người canh gác, gã ta lập tức đi thử việc, nào ngờ trúng tuyển luôn, mọi người đều gọi đùa gã là Triệu Đại Đảm, gã cũng vui vẻ để mọi người gọi như thế.
Công việc canh gác nghĩa trang khá nhẹ nhàng, bình thường gã chỉ làm những việc như phòng chống cháy rừng, đến nửa đêm thì chẳng còn ai dám bén mảng đến đây, do vậy ngày đầu tiên đi làm, đã có đồng nghiệp nói với ga, buổi tối cứ ngủ thoải mái đi.
Nhưng Triệu Đại Đảm là người làm việc đến nơi đến chốn, đến ngày trực đêm, gã luôn đi kiểm tra một lượt, thấy không có gì kỳ lạ mới về phòng bảo vệ chợp mắt một lát, mọi người đều cười gã quá nghiêm túc, hơn nữa nửa đêm đi qua đi lại giữa nghĩa trang chỉ tổ làm người khác sợ.
Triệu Đại Đảm lên dây cót tinh thần, sau đó đứng bật dậy, chĩa đèn pin về phía ánh nến, xẵng giọng quát lên:
Ai đấy?
Đèn phản chiếu thẳng vào ngôi mộ, Triệu Đại Đảm nhìn thấy rõ kẻ đó.

Là một người đàn ông.

Người đó ăn mặc chỉnh tề, vest và giày da, nhưng không mặc áo khoác hay áo lông vũ để giữ ẩm, cũng không thấy hắn tỏ ra lạnh gì cả.

Đáng sợ hơn là, dù Triệu Đại Đảm hét lên như thế, cũng chiếu thẳng đèn pin vào hắn, nhưng hắn làm như không nghe thấy, vẫn quỳ và dập đầu xuống đất.

Triệu Đại Đảm lấy làm lạ, hai chân bắt đầu bủn rủn, theo lý mà nói gã hét to như thế, nếu là người bình thường chắc chắn phải có phản ứng chứ? Không đúng...

gã sực nghĩ ra, làm gì có người bình thường nào nửa đêm, nửa hôm đến nghĩa trang, lại còn làm trò này chứ? Gã đang nghĩ thì bỗng thấy người đó cử động.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.