• 635

Chương 110: Tôi cũng muốn gặp anh ta


Sầm Từ tặng cho Thang Đồ một cái lườm sắc lẹm.

Thang Đồ cho rằng biểu hiện của Đoàn Ý tại sân bay lúc ấy chính là dấu hiệu của chúng hưng cả8m và rối loạn ám ảnh cưỡng chế, song cụ thể ra sao thì vẫn cần quan sát thêm, dẫu sao cô mới chỉ mới gặp một lần nên không thể xác định chắc chắn đ3ược.

Bùi Lục cũng rất nhiệt tình, trước đây còn từng hỏi Thang Đồ rằng cô có thể nhận ca bệnh nểu Đoàn Ý thực sự cần bác sĩ tâm lý không? T9hang Đồ đồng ý, hơn nữa còn đặt cả lịch hẹn tư vấn, có điều sau này Đoàn Ý không chịu đi, kiên quyết nói rằng bản thân không bị bệnh tâm lý, hành đ6ộng ở sân bay chỉ là vì áp lực công việc quá lớn, cảm xúc của anh ta nhất thời mất kiểm soát mà thôi.
người của câu lạc bộ Môn sẽ tham gia vụ này?
Thang Đồ lập tức hiểu ra:
Tôi sẽ tham gia.


Không được.
Bùi Lục dứt khoát từ chối.
Thang Đổ quay sang nhìn Bùi Lục, không hiểu:
Tôi cảm thấy đây là cách tốt nhất, cứ để Dương Tiểu Đào trực tiếp đối chất với Đoàn Ý, còn tôi có thể âm thầm quan sát xem rốt cuộc anh ta có nói dối hay không?

Bùi Lục chau mày.
Sầm Từ mím môi cười tủm tỉm, nói với Bùi Lục:
Để tôi quan sát cũng được, ánh mắt tôi sắt bén hơn Thang Đồ, vả lại tôi không có lòng trắc ẩn.
Tần Huân ở bên cạnh khẽ cười, tỏ vẻ tán thành.
Ban đầu Bùi Lục vẫn chưa hiểu, nhưng thấy nụ cười mang hàm ý sâu xa của Sầm Từ, anh bỗng sực tỉnh, vội giải thích:
Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải...
Chỉ tiếc Đoàn Ý đã có chủ, lại còn sắp kết hôn, mối quan hệ này ngay từ đầu đã là tình đơn phương.
Từ nãy đến giờ Dương Tiểu Đào vẫn mím chặt môi, hai tay để trên bàn siết chặt lại.
Thang Đổ sợ Tiểu Đào nghĩ lung tung, liền đưa tay sang nhẹ nhàng kéo cổ tay cô ấy lại:
Tiểu Đào, chuyện này em đừng quá để tâm, chúng ta cứ chờ thêm, nếu không có gì xảy ra nữa, có thể tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên hơi nặng nề.
Thang Đồ hít một hơi thật sâu để giải tỏa phiền muộn trong lòng, tuy ngoài mặt thì an ủi Dương Tiểu Đào, nhưng thật ra cô cũng có dự cảm chuyện này không hề đơn giản, có khả năng Dương Tiểu Đào thực sự không nhìn nhầm, vì cả cô và Bùi Lục chỉ cần nhìn một lần đã nhận ra ngay người đó là Đoàn Ý.
Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, mãi cho tới lúc Tần Huân cất lời:
Nếu có thể, tôi nghĩ rằng nên sắp xếp cho Dương Tiểu Đào gặp mặt Đoàn Ý một lần.
Đề nghị này của Tần Huân khiến Thang Đồ bất ngờ, Bùi Lục hơi kinh ngạc, Dương Tiểu Đào cũng ngạc nhiên nhìn Tần Huân, chỉ có Sầm Từ vẫn một tay chống cằm, một tay cầm nĩa găm miếng thịt gà, mỉm cười nói:
Ý hay đấy.
Tần Huân quay sang nhìn cô, khẽ cười.
Bùi Lục nhanh trí:
Ý của hai người là...
Thang Đồ nhìn Dương Tiểu Đào, nhất là khi Bùi Lục nhắc đến bạn gái của Đoàn Ý, sự thất vọng trong ánh mắt của cô bé lấn át cả sự bồn chồn, lo lắng.
Thang Đồ thầm thở dài, cô ấy từng gặp Đoàn Ý, tuy hôm ở sân bay trông gã có bộ dạng rất xộc xệch, nhưng có thể nhìn ra được nét nho nhã điển trai trên khuôn mặt, Dương Tiểu Đào nhớ mãi không quên gã ta cũng là chuyện thường tình.
Tình cảm của Dương Tiểu Đào không biết đã trở nên đậm sâu từ bao giờ.
Đoàn Ý đã có bạn gái, hơn nữa tình cảm của hai người họ rất tốt, quen nhau đã nhiều năm.
Lúc Đoàn Ý xảy ra chuyện ở sân bay, bạn gái anh ta vô cùng kinh ngạc, nói với Bùi Lục rằng Đoàn Ý trước giờ chưa từng như thế, anh ta luôn là một người có tâm lý ổn định.
Nói thật, dù đã trải qua sự việc ở sân bay, nhưng Thang Đồ vẫn rất sốc khi nghe Dương Tiểu Đào xác nhận nghi phạm, bởi nếu thực sự kẻ đó là Đoàn Ý, vậy thì tình trạng tâm lý của anh ta nghiêm trọng hơn cô phán đoán nhiều.
Bùi Lục cũng đã điều tra khoảng thời 5gian đó của Đoàn Ý, cả đồng nghiệp lẫn người nhà đều có thể chứng minh Đoàn Ý trước đây hoàn toàn bình thường, hơn nữa trong giai đoạn ấy anh ta quả thực từng bị mất ngủ và căng thẳng do áp lực công việc.
Trong vụ việc ở sân bay, không có nhân viên cảnh sát nào thương vong, người bị hại trực tiếp nhất chỉ có Thang Đồ, mà bản thân Thang Đồ cho rằng Đoàn Ý không phải là người hung ác tàn bạo, cô ấy cũng không bị thương, vả lại Đoàn Ý đã xin lỗi cô ấy vô cùng chân thành, nên chuyện này cũng không truy cứu thêm gì nữa.
Sau đó Thang Đồ có hỏi thăm Bùi Lục tình trạng của Đoàn Ý, cô mắc bệnh nghề nghiệp, cho rằng tình trạng của Đoàn Ý là do lo âu và căng thẳng gây nên, nhưng có vẻ tình trạng của anh ta nghiêm trọng hơn bình thường.
Lần đầu Thang Đồ nhìn thấy bức chân dung phác thảo đó cô đã sững sờ hồi lâu, sau đó quay sang nhìn Bùi Lục, thấy trong mắt anh cũng ngập tràn sự kinh ngạc.
Người trong bức phác thảo không hoàn toàn giống hệt Đoàn Y, nhưng phải giống tới 70-80%.
Đoàn Ý sống chung với bạn gái, bạn gái anh ta từng nói khi nào Đoàn Ý hoàn thành dự án đang làm, hai người họ sẽ kết hôn.
Cho nên, bạn gái Đoàn Ý là người hiểu rõ nhất tình trạng của anh ta, còn về vụ việc đêm Giáng sinh, bạn gái anh ta đã lấy hình chụp trong điện thoại chứng minh với cảnh sát cả buổi tối hôm đó Đoàn Ý không ra khỏi nhà, và căn cứ theo thời gian gặp ma
mà Triệu Đại Đảm cung cấp, bạn gái Đoàn Ý cũng chứng minh gã ta không ra ngoài thời điểm ấy.

Chúng tôi đã kiểm tra camera ở khu Đoàn Ý sống và công ty của anh ta, vào tối mấy hôm đó, anh ta thực sự đã về nhà và không ra ngoài.
Anh ta sống trong một khu nhà cao cấp, bảo vệ đều quen mặt các chủ nhà, họ cũng có thể chứng minh Đoàn Ý không ra ngoài mấy hôm đó.
Bùi Lục nói.
Một lúc sau Dương Tiểu Đào nói:
Nhưng chân dung trên bia mộ chính là em.
Sầm Từ ngẫm nghĩ:
Trên đời này vẫn còn có người giống người mà.
Dương Tiểu Đào lắc đầu:
Các chị không cần an ủi, em có linh cảm, hình mà người đó vẽ trên bia mộ chính là em! Hơn nữa em luôn cảm thấy...
Cô ấy ngước mắt nhìn Bùi Lục, sắc mặt hơi tái đị:
Em chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Bùi Lục trầm tư.
Sầm Từ không nói gì thêm, bởi thứ nhất, cô chưa từng gặp Đoàn Ý, lúc tới Sở cảnh sát thì Đoàn Ý đang ngồi trong phòng thẩm vấn; thứ hai, trong vụ việc đêm Giáng sinh, cô không trực tiếp chạm mặt anh ta; thứ ba, cô cũng chưa thấy bức vẽ trên bia mộ và chân dung nghi phạm mà nhân chứng cung cấp.
Nên cô chỉ có thể giữ im lặng.
Bùi Lục nói cảnh sát đã theo dõi anh ta một thời gian, phát hiện anh ta vẫn hoàn toàn như trước, đi làm bình thường, không thấy có biểu hiện bất thường nào.
Nếu đã như vậy, Thang Đồ cũng không hỏi thêm nữa, người ta không muốn điều trị, thì không thể bắt ép người ta tới phòng khám được.
Cả Thang Đồ và Bùi Lục đều cho rằng chuyện này kết thúc rồi, nào ngờ, bất ngờ đêm Giáng sinh và sự việc ở nghĩa trang lại có liên quan tới Đoàn Ý, còn thêm câu chuyện lãng mạn Dương Tiểu Đào tình cờ gặp anh ta ở lễ hội câu đố đèn lồng.
Ôi, ý của tôi là, tôi không muốn lỗi người vô tội vào, dù có hay Thang Đồ, tôi đều cảm thấy quá mạo hiểm, lỡ tình trạng của Đoàn Ý thật sự tồi tệ thì...


Thang Đồ bỗng hiểu ra, nhìn Sầm Từ một cái, Sầm Từ nhoẻn miệng cười với cô ấy, tim Thang Đồ đập thình thịch, cô quay đầu nhìn Bùi Lục, cảm xúc dâng trào trong phút chốc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.