• 586

Chương 139: Nguyên tắc sinh tồn


() Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai tr8ò quan trọng trong não và cơ thể. Khi dopamine trong cơ thể

được giải

phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, 3hưng phấn, tràn đầy cảm hứng. Ngược lại, mức độ dopamine thấp sẽ làm giảm động lực, giảm sự nhiệt tình, giảm khả năng tập trung và hạn chế đ9iều chỉnh các
Sầm Từ quan sát nét mặt Dương Tiểu Đào, hỏi:
Em thích anh ta sao?


Em...
Dương Tiểu Đào ngước mắt lên nhìn Sầm Từ, sau đó thì lập tức cúi đầu xuống, rồi gật đầu:
Vâng, em thích Đoàn Ý, em cảm thấy anh ấy rất quyến rũ, đối xử với em cũng tốt. Nhưng, bác sĩ Sâm, em không
biết... có nên ở bên anh ấy hay không?

lắng, lần này đến cô ấy lại gặng hỏi Sầm Từ về phương pháp điều trị cụ thể cho Lâu Điệp.

Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ kê cho Lâu Điệp một vài liều thuốc chống trầm cảm, cô là người đại diện của Lâu Diệp, nên hãy giám sát liều thuốc cô ấy dùng.

Nghe Sầm Từ nói vậy, trái tim Trần Huyên Nhụy đập thình thịch:
Bác sĩ Sầm... chị ấy chắc chắn phải uống thuốc chống trầm cảm ư?


Em nói đi.

Dương Tiểu Đào cắn môi, đắn đo hồi lâu không biết phải mở miệng thể nào. Sầm Từ thấy vậy liền lập tức hiểu ra, ngả người về phía sau:
Chẳng phải em và Đoàn Ý đã kết bạn với nhau qua một bữa cơm rồi sao?

Một câu này của Sầm Từ đã trúng ngay trọng điểm.

Dương Tiểu Đào.
Ánh mắt Sầm Từ nghiêm lại:
Những gì em nói có thể thuyết phục được chính em không? Dù Đoàn Ý đã chia tay bạn gái hay chưa, em cũng trở thành kẻ thứ ba rồi đấy.


Anh ấy chưa kết hôn mà.

Sầm Từ không biết phải làm sao với cô bé Dương Tiểu Đào. Hồi lâu sau cô mới nói tiếp:
Đừng bước vào mối quan hệ ba người phức tạp này, đây chính là lời khuyên của chị dành cho em. Nếu anh ta thực sự thích em,
Sau khi tiễn Trần Huyên Nhụy ra về, Sầm Từ rơi vào trầm tư. Quy tắc sinh tồn của giới giải trí chẳng lẽ chính là hình ảnh thu nhỏ của đại đa số ngành nghề trong xã hội ngày nay? Tranh đua tốc độ, tranh đua hiệu
quả, cuối cùng mọi ngành đều trở thành quái vật bị đốt cháy giai đoạn, đi một bước nhảy ba bước, ai cũng vội vàng, gấp gáp, dường như không ai dám dừng lại để xem rốt cuộc bản thân muốn làm gì, cứ bạt mạng sống
theo cách mình ghét nhất, mà mục đích cuối cùng chỉ là để tỏ ra mình sống ổn trước mặt mọi người.
Câu
kết bạn cẩu thả
dùng vào tình cảnh này quả đúng là không sai chút nào.
Sầm Từ không thể tiếp tục suy nghĩ kia được nữa. Buổi chiều hôm đó, Trần Huyên Nhụy đến câu lạc bộ với vẻ mặt xin lỗi:
Chiều nay chị Điệp phải gặp đạo diễn, nên tôi thay mặt chị ấy đến đây.

Sầm Từ không nghĩ nhiều về chuyện này, bệnh của Lâu Điệp vốn chưa chữa khỏi, cô ấy đến hay không thật ra cũng không quan trọng. Tuy nhiên, lần trước khi nghe kết luận của Sầm Từ, Trần Huyên Nhụy luôn lo
Nhân lúc Sầm Từ nghỉ ngơi Dương Tiểu Đào liền vào phòng làm việc của cô, trên tay cầm theo đĩa hoa quả và đồ ngọt.
Sầm Từ thấy vậy, liền nhẹ nhàng nói:
Bữa trà chiều hôm nay phong phú quá.


Bác sĩ Thang đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn vặt ngon, bảo em mang qua cho chị ăn thử.

Ngữ khí Sầm Từ rất kiên quyết:
Tâm thần phân liệt, thậm chí dẫn đến tự sát.

Người Trần Huyên Nhụy khẽ run lên.

Trong giới giải trí, không ít diễn viên bị trầm cảm.
Sầm Từ tiếp tục nói:
Tham vọng càng lớn, áp lực sẽ càng cao, lòng người tất loạn, trầm cảm cũng theo đó mà đến. Có thể coi trầm cảm là ung thư tâm lý, nếu cô là
Nói đoạn, Trần Huyên Nhụy thở dài, rồi tiếp tục:
Tôi có thể hiểu tâm trạng của chị Điệp, là một diễn viên có thực lực, từng sống trong thời đại ngôi sao chỉ đếm trên đầu ngón tay, nguồn phim dồi dào, vai chính dành
cho diễn viên hàng đầu, còn bây giờ phim ảnh đều bị thương mại hóa, khẩu vị và sở thích của người xem bị gu thẩm mỹ méo mó định hình, nên còn ai tĩnh tâm xem kỹ càng bộ phim này có chiều sâu hay không? Kỹ
thuật của diễn viên có đa dạng không? Cũng không biết từ khi nào, việc đánh giá diễn viên tốt hay dở chỉ dựa vào mức độ nổi tiếng cao hay không cao, chỉ số phim tốt hay không tốt.

Nhưng liệu có ai thực sự để ý đến điều đó đây? Sống tốt hay không tốt, trong mắt người khác cũng chỉ là câu chuyện của người dưng, liệu mấy ai để ý, mà dù người ta có để ý cũng sẽ dần sinh ra một cảm xúc tiêu cực,
chính là nhìn ai cũng cảm thấy người đó xấu xa.
Một vài đạo lý nói thì dễ, nhưng suy nghĩ thông suốt được mới khó. Sầm Từ thấy đây chính là vòng tuần hoàn ác tính, con người đều nằm trong vòng tuần hoàn này, không trốn được, cũng không thể rời đi được.

Hỏi người khác thì không phù hợp, nhưng mình đang hỏi cậu.
Thang Đồ tự nhiên nói:
Cậu là bạn mình, cậu thấy được thỏa mãn, mình mới yên tâm.

Thang Đồ cố ý nhấn mạnh hai từ
thỏa mãn
.
Sầm Từ lườm cô ấy, đáp:
Mình không kể chi tiết được.

yêu em, vậy lẽ ra anh ta phải xử lý xong chuyện tình cảm của mình mới rồi theo đuổi em, còn như bây giờ thì gọi là gì chứ?

Dương Tiểu Đào cúi gằm đầu xuống, vành mắt bắt đầu hoa đỏ.
Sầm Từ không nói gì thêm. Tính cô là vậy, khuyên nhủ hay nhắc nhở đều không nói nhiều, cũng là người trưởng thành rồi, thứ cần hiểu đã hiểu cả, giống như Dương Tiểu Đào, cô bé đến xin ý kiến Sầm Từ, chẳng lẽ
dốc, và giọng nói du dương khàn khàn của Tần Huân khi nói: Tiểu Từ, em đẹp quá...
Lúc Thang Đồ đến, thấy Sầm Từ đang ngồi chống cằm, không biết nghĩ gì mà thất thần. Thang Đồ bèn kéo ghế tới, ngồi xuống trước mặt Sầm Từ. Cô quan sát kỹ càng gương mặt Sầm Từ, hừm, hình như là hơi ửng đỏ?

Có biến rồi.
Thang Đồ cười khúc khích.
Sầm Từ giật mình hoàn hồn, thấy gương mặt tươi rói của Thang Đồ, cô bèn nói:
Cậu vào từ lúc nào vậy?


Mình vào từ lúc nào không quan trọng, quan trọng là sau khi mình vào thì phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ lạ.

Sầm Từ nghi ngờ nhìn chằm chằm nét mặt Thang Đồ, nhất là khi thấy đôi mắt cô ấy lóe lên sự ranh mãnh. Có vẻ Thang Đồ biết tỏng tâm tư của Sầm Từ, nên không chờ được hỏi, cô ấy đã chủ động nói:
Đỏ mặt này,
Thang Đồ ngẩn người, sau đó không nhịn được cười, chỉ vào Sầm Từ nói:
Cậu thật là... ha ha, thẳng thắn quá.


Mình còn cần phải giấu giếm với cậu nữa sao?


Cũng đúng, cậu mà giấu mình thì đúng là có vấn đề rồi.
Thang Đồ thầm nghĩ, mình đúng là bạn tốt:
Sao, cảm giác của cậu thế nào?


Anh ta có bạn gái rồi.
Sầm Từ buộc phải nhắc nhở Dương Tiểu Đào:
Hơn nữa lần trước trên chuyến bay về thành phố Nam, chị nhìn thấy anh ta và bạn gái đi cùng nhau.


Em biết...


Em biết sao?

Thang Đồ phá lên cười:
Mình đoán là không đến nỗi nào nên mới khiến cậu ban ngày ban mặt còn mang vẻ mặt suy tư như thế, Tần Huân này được đấy.


Được rồi, đang trong giờ làm việc đấy.
Sầm Từ đặt cốc nước xuống bàn, đuổi Thang Đồ ra khỏi phòng:
Cậu ra ngoài đi.


Được được được, mình ra ngoài ngay đây, trả lại không gian cho cậu hồi tưởng.
Thang Đồ gian manh nói.
Trước lúc ra về, Trần Huyên Nhụy còn kể cho Sầm Từ nghe một chuyện:
Chị Điệp được mời làm khách trao giải vào tuần sau, tôi rất lo cho tình trạng của chị ấy, trước đây chị Điệp đều đứng trên sân khấu để nhận
giải thưởng, còn bây giờ...


Tôi sẽ nói chuyện thêm với cô ấy.

Sầm Từ ra hiệu cho Dương Tiểu Đào đặt hoa quả xuống bàn. Thấy cô bé không có ý định đi ngay, Sầm Từ liền hỏi còn chuyện gì không? Dương Tiểu Đào cứ ấp úng mãi, Sầm Từ bèn nhớ ngay ra một người, hỏi cô ấy:

Em muốn nói chuyện của Đoàn Ý?

Dương Tiểu Đào biết Sầm Từ tinh ý nhận ra, liền gật đầu, hai tay đan vào nhau đặt trước người, nói:
Bác sĩ Sầm, em muốn xin tư vấn của chị.


Đúng thế, việc mình đỏ mặt có liên quan đến Tần Huân.

Hai mắt Thang Đồ sáng ngời như được thắp lửa:
Hai người...


Đã làm chuyện đó rồi.

sẽ rất mất thời gian. Tâm bệnh thật ra là chướng ngại tâm lý, môi trường bên ngoài đặt một cái khóa vào tim Lâu Điệp, nếu muốn mở cái khóa đó, ngoài can thiệp bằng thuốc và vật lý trị liệu, môi trường và những
người xung quanh cô ấy cũng rất quan trọng.

Trần Huyên Nhụy gật đầu:
Tôi hiểu, tôi hiểu...

chuyển động của cơ thể
Đa phần dopamine chỉ thăng hoa trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hoóc-môn cũng giống nh6ư đóa hoa quỳnh, lúc nở rộ cũng là lúc đẹp nhất, sau khi lý trí đã quay trở về thì sẽ bị thời gian làm cho lu mờ. Nhưng dù có
thế th5ì mỗi khi rảnh rỗi, cô lại nhớ đến khung cảnh quấn quýt ái ân kia. Vì vậy khi đến câu lạc bộ, Sầm Từ luôn cố gắng tìm việc để làm, nếu không bên tai cô sẽ luôn xuất hiện ảo giác như tiếng ngâm nga, tiếng thở
quen biết cậu lâu như thế, chưa bao giờ thấy cậu đỏ mặt, cậu đang nghĩ đến... Tần Huân à?

Sầm Từ vốn biết Thang Đồ là cô nàng nhiều chuyện, nên việc cô lặn lội đường xa đến thành phố Bắc chắc chắn sẽ bị điều tra ngọn ngành. Sầm Từ đứng dậy rót hai cốc nước, đặt một cốc xuống trước mặt Thang Đồ, rồi
đưa ra câu trả lời thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ấy.
Sầm Từ cầm cốc nước, cố tình trả lời ậm ừ cho qua chuyện:
Thế nào là thế nào?


Thì chính là sức chiến đấu của Tần Huân đấy.
Thang Đồ tò mò:
Mức độ ăn ý của hai người thế nào?

Sầm Từ khẽ ngước mắt nhìn cô ấy, hỏi:
Thang Đồ, tốt xấu gì cậu cũng là con gái mà, hỏi câu này có phù hợp không?


Anh ấy đi nghỉ mát cùng bạn gái, tiện thể tìm cơ hội nói lời chia tay với cô ta.

Sầm Từ thở dài:
Nhưng chị thấy tình cảm của hai người họ rất tốt, không hề giống như đã chia tay.


Vậy... có lẽ chuyện chia tay anh ấy sẽ nói sau ạ.

Sầm Từ hỏi Trần Huyên Nhụy về việc Lâu Điệp đi gặp đạo diễn, cô ấy liền kể:
Tôi không hề ép chị Điệp, thật ra mấy năm qua chị Điệp luôn là người nghiêm túc, có trách nhiệm với công việc, rất ít khi để cảm xúc cá
nhân xen vào hay tỏ thái độ ngôi sao. Chị ấy chủ động đi gặp đạo diễn, bởi đối với bộ phim này chị ấy có nhiều suy nghĩ mâu thuẫn, nhận thì không cam tâm, dù gì cũng phải nhường đất diễn cho đàn em, nếu không
nhận thì mất cơ hội gia tăng danh tiếng, tuy chị ấy thành danh đã lâu, nhưng trong giới này có mấy ai nổi tiếng mãi chứ?

Gương mặt Dương Tiểu Đào thoắt cái đỏ bừng, lát sau mới gật đầu:
Vâng, khoảng thời gian này bọn em có gặp nhau mấy lần...

Sầm Từ hơi chau mày lại.

Đoàn Ý... anh ấy, anh ấy tỏ tình với em, muốn em trở thành bạn gái của anh ấy.

người đại diện của Lâu Điệp, cô cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý trước.

Trần Huyên Nhụy siết chặt tay Sầm Từ, mím môi hồi lâu, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo sự van nài:
Bác sĩ Sầm, cô nhất định phải chữa khỏi cho chị Điệp.

Sầm Từ nghe vậy thì tỏ rõ lập trường của mình:
Lâu Điệp là bệnh nhân của tôi, tôi chắc chắn sẽ cố gắng chữa trị cho cô ấy, nhưng cô phải hiểu, trầm cảm diễn ra trong một khoảng thời gian dài, nên việc điều trị cũng
Sầm Từ không giấu Trần Huyên Nhụy:
Lần trước tôi đã nói rồi, Lâu Điện mắc chứng rối loạn cảm giác tri giác, xuất hiện ảo giác nội tạng, hơn nữa còn mắc hội chứng Dorian Gray, thật ra hai chứng bệnh này đều xuất
phát từ trầm cảm và tâm lý thiếu cảm giác an toàn mà ra. Nên khi cần thiết vẫn phải can thiệp bằng thuốc, nếu không một khi tình trạng nghiêm trọng hơn sẽ rất nguy hiểm.


Điều nguy hiểm hơn mà cô nói nghĩa là...

bởi đầu óc u mê đến mức không thể nghĩ thông suốt sao? Điều đó không đúng, Dương Tiểu Đào chỉ đang muốn tìm một người nói với cô ấy rằng: Em ấy làm vậy là không đúng.

Một lúc sau Dương Tiểu Đào mới hoàn hồn, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Sầm Từ:
Bác sĩ Sầm, chị nhìn người rất chuẩn, chị nói xem, Đoàn Ý có thật lòng thích em không?



Chị không biết.
Sầm Từ nói thật:
Chị chưa từng tiếp xúc với Đoàn Ý, nên không thể phán đoán tình cảm của anh ta được.


Dương Tiểu Đào gật đầu, tuy biết Sầm Từ nói đúng, nhưng cô vẫn cảm thấy hụt hẫng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.