• 586

Chương 148: Thật may là có anh


Nhậm San San xoay chuyển tình thể một cách bất ngờ, cô nói:
Người trong giới này có ai mà không biết đến tài đẽo gỗ mục thành tuyệt tác 8của giám đốc Tẩn chứ? Có biết bao thương hiệu đang trên đà phá sản sau khi

rơi vào tay anh đều phất lên như diều gặp gió. Quý Qu3ý bên tôi, bình thường hay đọc tạp chí kinh doanh, nên ngưỡng mộ anh cũng là chuyện rất bình thường.


Nói xong, cô ta quay sang 9hỏi Tịch Quý:
Có phải thế không?

Tần Huân vẫn luôn nhìn nhân viên bên cạnh đi vào cùng mình.
Đều là người bên ban tổ chức, nên anh ta không tiện bóc mẽ ý định của người vừa rồi, đành đáp:
Đúng là có thể sắp xếp, chỉ cần tìm một lý do thích hợp thôi. Có điều... chuyện này giám đốc Tần không cần lo, chúng
tôi sẽ nghĩ cách.

Tần Huân không biết đang nghĩ gì, anh không nhìn Sầm Từ, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười, rồi bất ngờ nói:
Không có gì bất tiện đâu.


Vậy thì tốt quá!
Tịch Quý hô lên đầy kinh ngạc.
Nhậm San San ôm một nửa hy vọng Tần Huân sẽ đồng ý, nghe vậy vừa bất ngờ vừa vui mừng, cô ta nhanh chóng nói cảm ơn.
Tần Huân cười khẽ, nói:
Đúng vậy, tôi có bạn gái rồi.

Anh thừa nhận thẳng thắn lắm.
Sầm Từ không hề ngạc nhiên, bởi cô đứng ngay đây, chẳng lẽ Tần Huân lại nói mình chưa có bạn gái sao?

Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn giám đốc Tần.
Tịch Quý lập tức lên tiếng.
Thật giỏi biết cách lợi dụng khe hở, cô ta nói cảm ơn đúng lúc lắm.
Nhậm San San cũng tranh thủ thời cơ ngay:
Giám đốc Tẩn, rất cảm ơn anh, bữa tiệc tối sau đó hãy để Quý Quý kính anh một ly rượu.

Sầm Từ đứng bên cạnh khẽ chau mày.
Tần Huân gật đầu, vậy cửa ải còn lại chính là Lâu Điệp. Ban tổ chức định đứng ra khuyên thì bị Nhậm San San giữ lại, cô ta đưa mắt nhìn Tịch Quý.
Mọi chuyện trở nên dễ dàng rồi, tâm trạng Tịch Quý đương nhiên rất vui, thái độ nói chuyện với Lâu Điệp cũng xoay chuyển 180 độ, huống chi lúc này cô ta còn đang đứng trước mặt Tần Huân.
Anh ta muốn nịnh hót, nhìn sang Tịch Quý một cái, rồi lại nhìn Tần Huân:
Hai người đứng cạnh nhau quả đúng là một cặp đôi trai tài gái sắc.

Nhân viên đứng sát bên Tần Huân nghe xong mặt liền biến sắc, ra sức ho
khụ khụ
mấy tiếng, tỉnh bơ nhìn Sầm Từ đứng bên cạnh một cái.
Họ đều là người thông minh, người vừa nói thấy vậy liền hiểu ý ngay, song biết mình đã nói hớ, liền lập tức im miệng.
Tịch Quý cũng nhận ra, mặt tỏ vẻ hoài nghi, nhưng cô ta không thấy người bên ban tổ chức mới liếc sang Sầm Từ, bèn cười hỏi:
Không lẽ giám đốc Tần đã có bạn gái rồi sao?

Cô ta đúng là to gan khi hỏi vậy.
Sự việc đã tiến triển tới mức này, trong lòng Sầm Từ không còn tức giận nữa, mà ngược lại cô vô cùng tò mò vở kịch này sẽ diễn biến tiếp thế nào.
Lâu Điệp rời mắt đi, nhìn gương mặt Tịch Quý, cười khẩy:
Không vấn đề gì.

Mắt Tịch Quý sáng lên, cất giọng ngọt ngào:
Cảm ơn chị Điệp.

Lâu Điệp nhường bước khiến Trần Huyên Nhụy bức xúc, cô ấy quay sang làm khó ban tổ chức:
Như vậy là không thỏa đáng, chị Điệp của chúng tôi phải làm sao đây?

Tần Huân giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn sang nhân viên bên cạnh nói:
Từ khi nào mà cả người ngoài như tôi cũng có thể tham dự thế?

Nhân viên bên cạnh đang định trả lời, thì người của ban tổ chức vốn đứng từ đầu trong phòng chen ngang:
Có thể chứ, có thể chứ, chỉ cần giám đốc Tẩn không có ý kiến, chúng tôi sẽ sắp xếp ngay.

Hàm ý rõ ràng: Chỉ cần anh muốn họ đều có thể chiều theo, người của ban tổ chức có lẽ đang rất muốn giải quyết cho xong sự việc này.

Tôi...

Sầm Từ im lặng quan sát nét mặt Tần Huân, cảm thấy vô cùng thú vị.
Đương nhiên Tịch Qúy không muốn sự việc xảy ra theo chiều hướng này, Tần Huân lên trao giải một mình cho cô ta, chắc chắn có thể tạo ra không ít đề tài bàn luận, nhưng nếu có Lâu Điệp lên cùng sẽ khác, chiều
Trai tài gái sắc đứng chung quả thật đẹp mắt, nhưng cô luôn có cảm giác, sau lưng Tịch Quý có một cái đuôi hồ ly dài đang giương lên.
Tịch Quý cất tiếng, giọng điệu ngọt ngào mê hoặc trái tim của đàn ông:
Giám đốc Tần, tôi có thể vinh hạnh mời anh trao giải thưởng cho tôi không?

Trần Huyên Nhụy nhìn cảnh trước mắt, lòng thầm khinh bỉ: Đồ mặt dày.
Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, anh ta lén đưa mắt nhìn một vòng... là Lâu Điệp ư?
Tịch Quý nghe vậy cũng tỏ ra thoải mái nói:
Đáng tiếc quá, là ai đã chiếm được người đàn ông tốt như giám đốc Tần vậy. Vậy giám đốc Tần... có lẽ anh không tiện lên trao giải rồi, chuyện này cũng không sao.

Sầm Từ cười thẩm, đúng là cô đã coi thường Tịch Quý này quá rồi, miệng lưỡi cô ta lanh lợi quá.
của tôi sẽ không quá đường đột.


Như vậy sao được?
Tịch Quý lỡ lời.
Tần Huân nhướng mày hỏi:
Sao lại không được?

Những người còn lại trong căn phòng đều ngây ra.
Chỉ có Sầm Từ bỗng nhiên bật cười.
Tần Huân hờ hững cất tiếng:
Dù gì tôi cũng là người ngoài giới, một mình tôi trao giải cho cô Tịch đây sẽ khiến người khác chê trách, nếu chị Lâu đi cùng thì sẽ khác, chị ấy có tiếng tăm, có chị Lâu ra mặt, sự xuất hiện
Tần Huân chỉ cười, không đồng ý, cũng không từ chối.
Người cấp dưới kia thấy vậy bèn liều mình nắm chặt cơ hội, vội nói:
Giám đốc Tần, chưa kể tới thân phận của Tịch Quý, chỉ cần là một cô gái xinh đẹp động lòng người thế này đưa ra yêu cầu chúng tôi cũng sẽ không
nỡ từ chối. Hơn nữa...

Lâu Điệp ghé sát vào Sầm Từ, đụng vào người cô, ý tứ rất rõ ràng.
Tuy mỗi lần Lâu Điệp tới câu lạc bộ Môn đều vội vội vàng vàng, ngoại trừ Sầm Từ ra rất ít khi cô trò chuyện cùng nhân viên khác trong câu lạc bộ, nhưng cô ấy cũng đã chạm mặt Tần Huân mấy lần, hiển nhiên nhận
ra được mối quan hệ giữa hai người họ.

Chị Điệp à, chị xem chuyện này... đành nhờ chị chịu thiệt nhường một bước nhé.

Lâu Điệp không đáp lời Tịch Quý, cô ấy nhìn Sầm Từ, ánh mắt mang theo vẻ hoài nghi. Sầm Từ cụp mắt xuống, đang đoán ý đồ của Tần Huân.

Chị Điệp?
Tịch Quý gọi cô.
Tịch Quý nghe vậy, quay người ngồi xuống ghế sofa, dù gì vấn đề của cô ta đã được giải quyết rồi.
Ban tổ chức chuẩn bị lên tiếng thì Tần Huân nói:
Tôi sẽ lên sân khấu trao giải với chị Lâu.

Tịch Quý ngồi bên cạnh lập tức nhảy dựng lên, nói gì chứ?
Sầm Từ nãy giờ đứng một bên xem kịch hay. Trong lòng cô thầm nghĩ, lời vừa rồi của Nhậm San S6an quả thực cao tay, tục ngữ nói đúng lắm, chiêu bợ đỡ luôn hữu dụng, cô Nhậm San San này ca ngợi Tần Huân hết lời,
nhưng cũng h5iểu rất rõ tính cách anh. Không đánh kẻ chạy lại, quả thật là biết chừa mặt mũi cho người khác.
Nhìn sang, đã thấy Tịch Quý bước lên phía trước. Cô ta tiến đến gần Tần Huân, khiển Sầm Từ khó chịu, trong lòng cũng bắt đầu có chút bực bội.
Người đàn ông ban tổ chức vừa nói ban nãy khi nghe Tần Huân nói vậy, liền vội vàng xin lỗi:
Thật ngại quá, thật ngại quá, tôi lỡ lời.

Anh ta xin lỗi xong lại thấy bối rối, hình như có gì đó sai sai, có bạn gái đâu phải chuyện gì lạ, điều lạ lùng ở đây chính là sếp mình vừa ám chỉ ai đó?
Không lẽ... bạn gái của Tần Huân đang có mặt ở đây sao?
Bây giờ thấy Tịch Quý tỏ vẻ mời mọc thể Lâu Điệp sợ sau này Sầm Từ sẽ chịu thiệt thòi.
Sầm Từ đương nhiên hiểu ý tốt của Lâu Điệp, nhưng lúc này nếu cô đứng ra tuyên bố chủ quyền cũng sẽ rất kì cục, hơn nữa càng khiến mọi người mắc kẹt trong cục diện này.
Cô cảm thấy, việc này nên để Tần Huân xử lý sẽ thấu đáo hơn.
hướng tin tức có thể bị Lâu Điệp cướp hết.

Sầm Từ thầm thở dài một hơi, tâm tư của con người trong giới giải trí thật phức tạp.


Được! Đương nhiên là được!
Người bên ban tổ chức nghe Tần Huân nói vậy thì cảm thấy rất tốt, đây quả thực là cách giải quyết tốt nhất rồi, sẽ không đắc tội với bên nào.


Giám đốc Tần nói đúng, cử làm vậy nhé!


Trần Huyên Nhụy nghe xong, nét mặt thả lỏng, ánh mắt ngập tràn ý cười:
Giám đốc Tần thật sáng suốt.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.