• 586

Chương 157: Sao anh ta lại nghi ngờ như thế


Cả đêm giấc ngủ cứ chập chờn, bất kỳ thứ hỗn độn nào cũng có thể ùa vào trong giấc mơ của Sầm Từ.

Cô cảm thấy đầu đau như búa bổ,8 ngay cả khi mặt trời đã chiếu sáng rõ mà cô vẫn hoang mang không phân biệt nổi mọi thứ là mơ hay thật. Trong mơ vẫn là cô gái ấy, khi t3hì là hồi còn nhỏ, lúc lại là người trưởng thành, bỏ nhìn kỹ thì lại thành Dương Tiểu Đào.

Cứ như trước đây cậu chưa bao giờ ăn chực ở nhà mình vậy.
- Sầm Từ nhướng mày.

Nói chính xác là sau khi cậu quen Tần Huân, mình mới có phúc ăn chực ở nhà cậu, trước đây đâu thể nói là ăn chực chứ? Toàn là mì gói, còn lười chẳng thèm đun nước, chỉ dùng nước sôi ở cây nóng lạnh.
Thang Đồ phàn nàn.
Khi ấy sống lưng anh ta lạnh buốt, vội vàng rời khỏi mắt mèo, dán lưng vào cánh cửa không dám thở mạnh. Anh ta không nghe thấy tiếng mở cửa, cảm thấy Dương Tiểu Đào vẫn đang đứng trong bóng tối nhìn chăm chăm cửa nhà mình.
Sau đó anh ta dám khẳng định rằng đèn cảm ứng không sáng lại lần nào nữa, vì lúc đó anh ta không hề nghe thấy tiếng mở cửa của Dương Tiểu Đào.
chắn tối hôm đó đèn chỉ sáng một lần, sau đó không sáng thêm lần nào nữa. Khi được hỏi tại sao lại có thể nắm rõ số lần đèn cảm ứng sáng như thế, ban đầu anh ta giấu giếm không muốn nói, sau đó biết hàng xóm đối diện bị mất tích mới vội vàng nói thật để thanh minh cho mình.
Người hàng xóm nói rằng mỗi lần Dương Tiểu Đào về, khi nghe thấy tiếng động anh ta đều nhìn trộm qua mắt mèo. Anh ta cảm thấy Dương Tiểu Đào khá xinh xắn, trước đây còn niềm nở chào hỏi, song cô không nể tình, anh ta đành phải nhìn trộm.
Bùi Lục cho điều tra hàng xóm nhà Dương Tiểu Đào.
Khu Dương Tiểu Đào sống có thiết kế hai căn hộ đối diện nhau, chung một cầu thang lên và hành lang dài ở giữa. Hàng xóm của Dương Tiểu Đào là người làm nghề tự do, một tên cú đêm ngày ngủ tối làm việc. Anh ta nói buổi tối hôm Dương Tiểu Đào mất tích anh ta không hề nghe thấy tiếng động bên ngoài nhà, đèn ở hành lang là loại cảm ứng âm thanh, rất nhạy, chỉ cần có tiếng động nhẹ đã phát sáng, anh ta chắc
Với hai điểm trên, dù nhìn ở góc độ nào cũng thấy quả thật Dương Tiểu Đào như thể đã tan biến trong không khí. Nhưng trên thế giới này làm gì có ai tự dưng biến mất? Chẳng lẽ thật sự tồn tại thứ gọi là xuyên không, có thể ngược về quá khứ hay đi tới tương lai sao?
Ý của Bùi Lục là, nếu Dương Tiểu Đào bị bắt cóc, có thể là vào thời điểm cô ấy vẫn chưa vào nhà. Nhưng vậy lại xuất hiện nghi vấn khác, bởi chẳng hạn Dương Tiểu Đào bị bắt cóc ngay trước cửa nhà, tại sao cô ấy không gào không thét? Thậm chí còn chẳng có chút phản kháng?
Vừa nhìn thì hồn vía anh ta suýt nữa đã bay mất. Anh ta thấy Dương Tiểu Đào đúng như trời trồng, mắt nhìn chằm chằm về phía mình, như thể biết có người đang nhìn trộm cô ấy qua mắt mèo vậy.
Sau đó đèn cảm ứng vụt tắt.
Bên phía Bùi Lục có một vài tin tức.
Thứ nhất, kể từ lần xuất hiện tối hôm đó sau khi ra khỏi thang máy, cảnh sát đã kiểm tra dữ liệu camera tới tận thời điểm mẹ Tiểu Đào báo án nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng của Dương Tiểu Đào, ngoài ra phía cảnh sát cũng đã kiểm tra từng bóng dáng tương tự với cô ấy để loại trừ khả năng là kẻ khả nghi.
Sầm Từ không hề phản bác, bởi những gì Thang Đồ nói đều chính xác. Thang Đồ vừa ăn bánh bao vừa đưa mắt nhìn ra bên ngoài:
Này, mình hỏi cậu, cậu để anh ta ở lại nhà mà không lo gì à?


Hỏi gì lạ thể.
Sầm Từ uống sữa bò, ăn ngũ cốc, ngoài ra còn thêm một phần nhỏ salad thịt gà rau củ:
Nhà anh ấy ở khu đô thị cũ, mình đến đó không tiện cho lắm.

Ba người bắt đầu nói đến chuyện mất tích của Dương Tiểu Đào, sau khi nghe Thang Đồ truyền đạt lại thông tin, Sầm Từ trầm tư hồi lâu, một lúc sau mới nói:
Có nghĩa là người hàng xóm đó cho rằng Dương Tiểu Đào cứ đứng trước cửa mãi ư?

Thang Đồ gật đầu:
Bùi Lục nói đèn cảm ứng ở hành lang quả thật rất nhạy, chỉ cần một tiếng động nhỏ là phát sáng, Dương Tiểu Đào mà mở cửa không thể một chút tiếng động cũng không có chứ? Hơn nữa dù cho đèn hành lang không sáng, với khoảng cách cửa của hai nhà gần như thế, Dương Tiểu Đào mở cửa, phía đối diện chắc hẳn cũng phải nghe thấy.

Sầm Từ lườm cô ấy:
Nhiều đồ ăn ngon thế này mà vẫn không chặn được lòng hóng hớt của cậu.

Tần Huân phá lên cười, không nói gì.
Thang Đồ gõ cửa nhà Sầm Từ đúng vào bữa sáng, cô ấy đến để thông báo với Sầm Từ kết quả điều tra của phía cảnh sát. Tần Huân ra mở cửa.
Thang Đồ cũng biết bây giờ hễ rảnh rỗi là Tần Huân ở lại nhà Sầm Từ, nhưng mới sáng sớm đã gặp Tần Huân mặc đồ ngủ cô vẫn không quen. Thang Đồ hỏi anh Sầm Từ đầu.
Thang Đồ xua tay:
Mình không có ý đó, chỉ là cảm thấy anh ta vẫn đang đi tìm người bạn đó, bây giờ lại hẹn hò với cậu, liệu có mục đích nào không?

Sầm Từ mỉm cười:
Trước đây anh ấy từng nghi ngờ mình, nhưng bây giờ mọi hiểu lầm đã được giải quyết rồi.

Tối hôm xảy ra chuyện, anh ta cũng nhìn trộm qua mắt mèo, thấy Dương Tiểu Đào đi tới trước cửa nhà, ánh đèn hành lang hắt lên vóc dáng mảnh mai của cô, anh ta đang nhìn say sưa thì thấy Dương Tiểu Đào đang mở cửa bỗng nhiên khựng lại, quay phắt đầu nhìn ra phía sau.
Lúc đó anh ta giật mình, theo phản xạ vội rời khỏi mắt mèo, lát sau mới dè dặt ngó tiếp.
Tần Huân rất tự nhiên, như thể mình là chủ nhà vậy, nói Tiểu Từ đang tắm, sau đó nghiêng người sang một bên nói:
Vào ăn sáng cùng đi.

Bữa sáng rất phong phú, Thang Đồ vui vẻ thưởng thức, cô quay sang nói với Sầm Từ:
Cậu ăn chực, uống chực ở nhà mình bao nhiêu năm rồi, hôm nay coi như được hưởng cậu
báo hiệu một lần nhỉ.

Thang Đồ giật mình, động tác đang ăn bánh bao cũng khựng lại, suy nghĩ giây lát rồi hỏi dò:
Nghi ngờ cậu... điều gì?
Sầm Từ không ngước mắt lên nên không nhìn thấy nét mặt có chút thay đổi của Thang Đồ, cô thản nhiên trả lời:
Đương nhiên nghi ngờ mình có liên quan đến vụ việc mất tích của bạn anh ấy.
Thang Đồ gặng hỏi:
Anh ta nghi ngờ như nào?
Lần này Sầm Từ mới ngẩng đầu lên. Thang Đồ thấy vậy liền vội vàng cụp mắt xuống, giả vờ tự nhiên, nói thêm câu nữa:
Vậy cậu giải thích thế nào?
Sầm Từ chưa kịp trả lời, đúng lúc Tần Huân vừa tắm xong đang bước vào phòng ăn, hai người thấy vậy cũng không nói tiếp về chủ đề ấy nữa.
Hôm nay là cuối tuần, hiếm khi Tần Huân được nghỉ ngơi một ngày, không phải đi xã giao hội họp. Anh ngồi xuống bên cạnh Sầm Từ, tóc vẫn còn hơi ẩm, cả người khoan khoái trong bộ đồ mặc ở nhà, nhìn dễ gần hơn hẳn so với hình ảnh của ngày thường.
Hay nói cách khác, Dương Tiểu Đào bị bắt cóc ở trên hành lang.
Vậy thì lại có vấn đề.
Tần Huân hào phóng cười, nói nếu thấy ngon thì ăn nhiều vào, còn nói sau này cũng không phải ngại, chỉ cần anh ở nhà, cô ấy đều có thể sang ăn chực bữa sáng.
Thang Đồ bắt được từ quan trọng trong câu nói của Tần Huân, ngước mắt nhìn Sầm Từ mỉm cười:
Nhà kìa.


Bữa sáng thể nào?
Anh hỏi.
Thang Đồ lập tức giơ ngón cái lên, khen rất ngon.
Hình như Dương Tiểu Đào đứng ở một nơ9i nào đó rất tối tăm, nhưng gương mặt lại trắng bệch đến đáng sợ, cô ấy đưa tay về phía cô, luôn miệng nói: Cứu em với!

6
Tuy câu lạc bộ Môn vẫn mở cửa như thường lệ, nhưng chuyện Dương Tiểu Đào mất tích nghiễm nhiên trở thành chuyện ưu tiên hàng đầu tro5ng những việc quan trọng.
Thứ hai, trong nhà Dương Tiểu Đào không có người.
Đúng như mẹ Dương Tiểu Đào nói, mọi thứ trong nhà đều bình thường, khá ngăn nắp, không giống như có kẻ đột nhập vào bắt cóc cô ấy đi. Phía cảnh sát cũng tiến hành điều tra kỹ càng, kiểm tra từng dấu vân. tay trong nhà, chỉ có vân tay của Dương Tiểu Đào và mẹ cô ấy, ngoài ra không có của người nào khác.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.