• 635

Chương 161: Tôi đứng ở lập trường của cậu ấy


Bố mẹ Dương Tiểu Đào đều là người biết chừng mực, nghe thấy vậy đều rối rít nói không cần vào nhà, chỉ cần đứng ngoài này cũng được.

Nói t8hẳng ra họ đến đây để cầu xin Sầm Từ dù thế nào cũng nể tình đồng nghiệp, giúp họ tìm kiếm Dương Tiểu Đào. Trước đây họ đã nghe Dương Tiểu Đào kể3 Sầm Từ rất giỏi giang, từng giúp cảnh sát phá một vài vụ án khó, bây giờ hai người già ngoài việc chờ tin tức của cảnh sát, mọi sự hy vọng đều g9ửi gắm vào Sầm Từ.

Hai ông bà già mang giỏ hoa quả tới, nằng nặc bắt Sầm Từ và Thang Đồ phải nhận, nếu không họ sẽ không yên tâm.
Cuối cùng Sầm Từ cũng nhận, an ủi hai người cứ yên lòng, nếu bọn họ giúp được gì nhất định sẽ giúp.

Hoặc là...
Thang Đồ ngập ngừng:
Ngoài anh là bạn ra, bạn anh còn bạn bè nào nữa không? Họ cũng không biết tung tích của anh ấy sao?

Tần Huân nhẹ nhàng đáp:
Cậu ấy có rất ít bạn bè, cũng chỉ có mình tôi là nói chuyện được với cậu ấy...
Nói đến đây, anh khựng lại. Thang Đồ liền hỏi dồn:
Anh nhớ ra được gì à?

Tần Huân lắc đầu:
Không phải là nhớ ra được gì, là tôi biết ngoài tôi ra, cậu ấy còn khá thân thiết với một người, nhưng đáng tiếc, tôi chưa bao giờ gặp người đó, nhưng từ cậu ấy mà tôi biết người đó có tồn tại.


Em cứ thay đi.

Sầm Từ đứng im không nhúc nhích, trợn mắt với anh:
Anh quá đáng rồi đấy.
Tần Huân bật cười:
Đêm nào cũng ôm nhau ngủ, còn chỗ nào anh chưa nhìn đầu, những nơi nên nhìn hay không nên nhìn anh đều đã thấy hết rồi.

Nhưng giống nhau được à?
Sầm Từ kiên quyết đến cùng, ném một chiếc gối dựa về phía anh:
Anh ra ngoài ngay, đừng giở trò lưu manh.

Tần Huân không làm khó cô nữa, mỉm cười lùi ra ngoài, còn tốt bụng giúp cô đóng cửa.
Thấy Tần Huân không có vẻ gì phải về nhà gấp, Thang Đồ suy nghĩ giây lát rồi hỏi:
Tôi nghe Sầm Từ kế, người bạn anh đang tìm kiếm đến giờ vẫn chưa có chút tin tức nào đúng không?

Tần Huân im lặng. Thang Đồ vội nói:
Anh đừng hiểu lầm, chỉ là tự nhiên tôi nhớ ra chuyện này thôi, không có ý định thăm dò chuyện riêng tư của anh đâu.

Tần Huân ngước mắt lên, mỉm cười:
Cũng không phải là chuyện gì riêng tư, chỉ vì bạn bè bao năm như thế, giờ sống không thấy người chết không thấy xác, mỗi khi nhắc đến tôi đều thấy khó chịu.


Không phải thể, không phải thế.
Thang Đồ cuống quýt xua tay:
Chỉ là tôi... không muốn chuyện quá khứ làm ảnh hưởng đến tương lai của hai người thôi. Vì người bạn ấy mà trong lòng anh luôn có vướng mắc, Tiểu Từ thích anh như thế, thấy anh như vậy mà không thể làm được gì, cô ấy là bác sĩ tâm lý, vậy mà lại không giúp đỡ nổi bạn trai mình, anh nghĩ xem cô ấy sẽ buồn cỡ nào.

Tần Huân thở dài:
Tôi không có bệnh tâm lý.


Tôi không nói anh có bệnh tâm lý, tôi chỉ đang nói về tình hình này.
Thang Đồ giải thích rõ ràng suy nghĩ của mình:
Tiểu Từ rất nhạy cảm, chuyện anh giấu trong lòng chẳng lẽ cô ấy không nhìn ra ư? Chính vì thể cô ấy sẽ càng lo lắng cho anh hơn.

Thang Đồ lườm anh:
Giám đốc Tần, anh cũng kiểm soát việc ăn uống của Sầm Từ nhà anh như thế à?


Không, cô ấy thích ăn thì cứ ăn thôi.
Tần Huân ngồi xuống sofa, dịu dàng mỉm cười:
Cô ấy béo cũng không sao, tôi thích là được.

Bánh GATO này ngọt quả... Ngọt đến nỗi Thang Đồ rùng mình, hai cánh tay nổi đầy da gà.

Tin chứ.
Tần Huân tựa người vào cửa, khoanh hai tay trước ngực:
Có điều anh sợ em đặt nặng tình cảm, dù gì cũng là người quen, một khi có cái nhìn phiến diện một chút là góc độ nhìn nhận vấn đề cũng sẽ khác.

Cũng đúng.
Sầm Từ hiểu Tần Huân muốn nói gì. Cô ngẫm nghĩ rồi giơ bộ đồ ngủ trong tay ra:
Em muốn thay quần áo.

Tần Huân vẫn nhìn cô ấy, không nói gì.
Thang Đồ ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh, trong lòng bỗng giật mình, vội mỉm cười:
Là tôi không muốn chuyện đó ảnh hưởng đến việc anh và Tiểu Từ đang yêu nhau, chỉ muốn nói là ngày tháng phía trước còn dài, đừng quá cố chấp chuyện quá khứ.

Tần Huân lạnh lùng nói:
Thật ra cô muốn khuyên tôi đừng tìm kiếm nữa đúng không?

Thang Đồ đáp

. Sau một hồi im lặng, cô ấy lại nói tiếp:
Có một câu tôi không biết có nên nói hay không?
Tần Huân đưa mắt nhìn cô ấy.
Thang Đồ chau mày, khẽ nói:
Tiểu Tử nói anh đã tìm rất nhiều năm rồi, thật ra điều tôi muốn nói là, đã bao nhiêu năm trôi qua, hy vọng tìm thấy được càng nhỏ nhoi hơn. Dù bạn anh còn sống hay đã chết, anh
vẫn phải tiếp tục sống đúng không? Còn về chuyện tìm người... cứ thuận theo tự nhiên đi.

Cô phải nói rất nhiều mới tạm trấn a5n được cảm xúc của hai người, sau khi tiễn họ về, bước vào nhà, Sầm Từ cảm thấy cả người như bị ai hút hết sinh khí.
Sầm Từ nằm bò trên sofa, không nhúc nhích. Khi Tần Huân kéo cô dậy thay quần áo, cô uể oải dính sát vào người anh, thở dài:
Em thật sự không chịu nổi cảnh này, bố mẹ Tiểu Đào làm em đau lòng quá.


Em đừng tạo áp lực tâm lý quá lớn cho mình, thật ra bây giờ bố mẹ Tiểu Đào chỉ là ôm tâm lý ăn may đi cầu cứu khắp nơi thôi.
Tần Huân nhẹ nhàng nói. Sầm Từ vào phòng, lấy quần áo ngủ trong tủ ra, quay đầu nhìn anh:
Sao em cảm thấy anh có hàm ý khác nhỉ? Anh không tin khả năng của em à?

Tần Huân đi lấy bia, cười nói:
Cô không sợ béo thật à.


Tôi béo không?
Thang Đồ nhướng mày.
Tần Huân quan sát cô ấy từ trên xuống dưới:
Bây giờ cô không béo, nhưng một khi phụ nữ qua ba mươi tuổi, quá trình trao đổi chất sẽ diễn ra chậm hơn, hiện tại cô có thể ăn mà không cần lo ngại gì cả, song tất cả đều đang chuẩn bị cho việc sau năm ba mươi tuổi cô sẽ béo lên đây.

Một lúc sau, Thang Đồ đến, trong tay cô ấy là hai tủi thức ăn to đùng, sau khi vào nhà thì đặt lên bàn trà ở phòng khách, rồi tự mình vào phòng ăn lấy đĩa ra.
Tần Huân vừa mới tắm rửa xong đi ra mở túi xem, khá phong phú đấy, thịt xiên nướng, tôm hùm đất cay, cộng thêm một phần đầu vịt sấy khô, một màu đỏ rợp mắt.

Tối nay hai người đừng hòng được ngủ sớm.
Thang Đồ để một chiếc gối dựa xuống đất, khoanh chân ngồi lên, sau đó bắt đầu đổ thức ăn ra đĩa, còn nói thêm một câu:
Ăn đêm hợp với họp bàn nhất đấy, Giám đốc Tần lấy mấy lon bia trong tủ lạnh đi.

Tần Huân trầm mặc. Rất lâu sau anh mới nói:
Được, tôi biết rồi.


Thang Đồ thầm thở phào một hơi, nhưng lại sợ mình làm bầu không khí nặng nề, vì vậy nói thêm một câu:
Anh đừng hiểu lầm đấy nhé, có thể tôi đã không suy nghĩ đến tâm trạng của anh, nhưng dẫu sao tôi cũng làm bạn với Tiểu Từ nhiều năm, tôi chỉ đứng ở lập trường của cô ấy thôi.



Tôi hiểu.


Khi Sầm Từ tắm rửa xong bước ra, mái tóc cô vẫn còn ẩm ướt.

Thời tiết này gió đêm vừa ấm vừa dịu, còn mang theo cả hương hoa nữa, nên mỗi khi tắm rửa xong, Sầm Từ không thích sấy tóc khô hẳn, mà để gió hong khô tự nhiên. Nhìn thấy màu đỏ rực rỡ trên bàn trà, cô bèn hỏi:
Có vị ít cay của mình không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.