• 587

Chương 175: Không cho phép


Chớp mắt đã gần cuối tuần, còn hai ngày nữa là tới ngày mười lăm. Thang Đồ nói mấy ngày nay Bùi Lục không hề liên lạc với cô ấy, 8gọi điện thoại cũng không bắt máy, cô ấy cũng không nhắn tin WeChat làm phiền anh. Không cần nghĩ cũng biết, mấy ngày nay anh đa3ng theo dõi sát sao vụ của Đoàn Ý, hơn nữa có lẽ đã có tiến triển rồi.

Sầm Từ thì nhàn rỗi hơn một chút. Bệnh nhân lúc t9rước làm cô bị thương, không biết do cảm thấy áy náy hay do công việc bận rộn đã từ chối đợt điều trị gần đây. Anh trai của cô ấ6y còn gọi điện thoại tới, giọng điệu mang theo ý xin lỗi.

Sầm Từ nói với anh ta, việc chữa trị là quan trọng nhất, những5 chuyện khác đều không nên để trong lòng, bảo em gái anh ta cứ yên tâm tới phòng khám, cô không hề trách cô ấy.
Thật ra cuộc điện thoại này không cần thiết lắm, bởi vì trước đó cô gái ấy đã nhắn tin báo lại cho cô rồi, nhưng anh trai cô ấy vẫn vội vàng gọi điện tới, hình như anh ta cố tình làm vậy.
Quả nhiên, gọi điện xong, anh ta còn gửi tin nhắn cho cô:
Bác sĩ Sầm, tối mai cô rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn cơm, xin lỗi cô thay em gái tôi.

Anh ta không nhắc tới việc sẽ đưa em gái đi cùng, trên thực tế, với tình trạng tâm lý của cô ấy, việc ra ngoài ăn cơm là một chuyện rất nguy hiểm. Cô lập tức trả lời lại:
Ngại quá, tối mai tôi hẹn với bạn trai rồi.
Khi thông báo WeChat vang lên, Sầm Từ cứ tưởng là anh ta, nếu anh ta cứ dây dưa như vậy, cô bắt buộc phải chặn số.
Giọng điệu của anh lười biếng, trầm thấp, còn mang theo sự ra lệnh. Sầm Từ vừa nghe đã thấy vui vẻ. Đúng là rất tâm đầu ý hợp. Cô ngẫm nghĩ rồi nhắn lại:
Anh ta chỉ muốn xin lỗi thôi.

Lần này Tần Huân trả lời nhanh chóng, vẫn là tin nhắn thoại:
Có qua có lại đi bác sĩ Sầm, gửi tin nhắn thoại cho anh.

Sầm Từ mím môi mỉm cười, gửi tin nhắn thoại hỏi anh:
Sao vậy?

Cô cầm điện thoại xem, là Tần Huân. Anh hỏi:
Đang làm gì vậy?

Chỉ cần nhìn dòng chữ Sầm Từ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc anh gửi tin nhắn. Có lẽ anh đang bận rộn tới mức gần như không có lúc để thở, song tranh thủ chút thời gian cầm điện thoại lên, uể oải dựa người vào lưng ghế.
Sầm Từ soạn tin nhắn:
Đang tư vấn cho khách...

Lúc mở hot-search lên lần nữa, cô thấy lượng tương tác đang tăng ào ào. Đây chính là độ nóng mà bọn họ nói sao.
Âm báo có tin nhắn lại vang lên. Vẫn là của Tần Huân, lần này là tin nhắn chữ, có lẽ anh không tiện nói.

Cứ làm việc hết sức là được rồi, anh chỉ mong em có thể vui vẻ.

Lại có một tin nhắn mới, vẫn là của Thang Đồ:
Lâu Điệp giữ gìn nhan sắc tốt quả, chúng ta cũng đã gặp cô ấy ngoài đời rồi, với gương mặt đó, nếu cậu nói cô ấy mới hai mươi tuổi thôi cũng có người tin đấy, có phải từng phẫu thuật thẩm mỹ không nhỉ?

Sầm Từ không quan tâm Lâu Điệp có phẫu thuật thẩm mỹ hay không. Cô xoa huyệt thái dương, thầm thở dài. Cái tên Lai Trần này là điều khiến cô lo lắng nhất, vinh quang của Lâu Điệp là có thật, nhưng cũng giống như một cái lồng buộc chặt Lâu Điệp, khiến cô ấy không thể bước tiếp về phía trước.
Chỉ e rằng, cả đời này cô ấy phải sống dưới cái bóng của Lai Trần rồi.
Lâu Điệp lại lên hot-search rồi. Dạo gần đây, cô ấy được nhắc tới khá nhiều.
Đề tài nóng hổi là một bức ảnh tạo hình được chụp rất khéo léo. Một người được hóa trang hai kiểu, một nửa là trang phục hiện đại, một nửa là trang phục đào hát. Lâu Điệp trong hình dù là tạo hình nào cũng quyến rũ mê người, không hề thấy bóng dáng tuổi tác.
Những bình luận bên dưới vô cùng sôi nổi, nào là trẻ mãi không già, lão hóa ngược, bình luận top 1 là của tài khoản có hai chữ
Lai Trần
...
Nghĩ tới thái độ của Trần Huyên Nhụy, bỗng chốc Sầm Từ cảm thấy phiền muộn.
Cô vừa tắt hot-search thì điện thoại liên sáng lên, là tin nhắn của Tần Huân.
Tần Huân:
Không cho phép đi.

Cô ngẫm nghĩ, xóa đi rồi sửa thành:
Có một anh chàng muốn hẹn em đi ăn tối, em đang nghĩ có nên đi hay không đây.

Nhấn gửi xong, cô suy nghĩ anh sẽ trả lời thế nào,
Một lúc sau, điện thoại vẫn không có âm thanh thông báo.
Tần Huân vẫn trả lời bằng tin thoại:
Muốn nghe giọng của em.

Anh lại gửi tiếp hai tin nhắn thoại nữa:

Muốn xin lỗi em thì kêu anh ta tặng em giỏ trái cây, không thì tặng cờ thưởng.

Cuộc trò chuyện kết thúc được một lúc, Sầm Từ lại nhớ tới chuyện của Lâu Điệp, trong lòng bỗng thấy bế tắc. Cô không kìm lòng được lại gửi một tin nhắn cho Tần Huân...

Anh nói xem, tại sao có người lại thích sống dựa vào thân phận và danh tiếng của người khác vậy?

Gửi tin nhắn đi rồi, Sầm Từ mới cảm thấy bản thân hơi cảm tính, chắc chắn Tần Huân đang bận, với lại câu hỏi này cũng chẳng đâu vào đầu.
Tần Huân:
Là anh trai bệnh nhân của em?

Hai tin nhắn liên tiếp đến. Sầm Từ chưa kịp soạn tin, lại nhận thêm một tin nhắn thoại nữa:
Tần Huân:
Nói em có hẹn với bạn trai rồi, không rảnh.

Không biết anh đang nghĩ câu trả lời hay đột nhiên lại có việc bận, chờ 30 giây không thấy bên kia nhắn lại, Sầm Từ bèn làm việc tiếp, không vội hối thúc anh.
Mười phút sau có tin nhắn đến. Thang Đồ gửi một tin nhắn thoại:
Này, cậu vào xem hot-search đi.

Sầm Từ đã sớm quen với việc Thang Đồ thích nhắn tin bằng điện thoại với cô dù hai người chỉ cách nhau mấy bước chân, cô mở hot-search ra xem, sau đó kinh ngạc không thôi.

Tóm lại, không được đi ăn.

Sau đó khoảng ba mươi giây sau, anh nhắn bốn chữ
Chờ anh trở về!

Mắt Sầm Từ ánh lên ý cười, cô giữ nút thoại, kéo dài giọng trả lời anh:
Được...

Không ngờ Tần Huân nhanh chóng trả lời, là tin nhắn thoại:
Có thể là vì sợ hãi, sợ phải đối mặt, hoặc là sợ đánh mất...

Anh chưa kịp nói hết thì có một âm thanh khác chen vào:
Giám đốc Tần, mọi người trong phòng họp đang đợi anh ạ
... Sau đó cô nghe thấy Tần Huân đáp
Được
, rồi nói tiếp với cô:
Anh phải đi họp đây, có chuyện gì gửi tin nhắn cho anh.

Sầm Từ cảm thấy anh thật sự rất bận rộn.
Ngay sau đó thêm một tin nhắn nữa:
Chờ anh về nhà nấu món ngon cho em.

Sầm Từ đặt điện thoại xuống, bỗng cảm thấy lòng mình ấm áp, bao phiền muộn chất chứa đều tiêu tan thành mây khói. Trong lòng cô vang lên một giọng nói: Có Tần Huân trên đời này thật tốt.
kk
Thấm thoát tới thứ Hai, Bùi Lục mang tin tức tới, Bọn họ đã tìm thấy Đoàn Ý! Hơn nữa, cũng đã tìm thấy Dương Tiểu Đào!

Trước khi nhận được tin này, Sầm Từ vừa mới tới câu lạc bộ Môn. Cô gái được Tần Huân điều đến làm lễ tân rất tâm lý, mua một bó hoa loa kèn, cắm vào chiếc bình lớn kiểu cách đặt ở sảnh.

Thấy Sầm Từ không bận, cô ấy bèn cười hỏi:
Bác sĩ Sầm, khi nào cô và Giám đốc Tần của chúng tôi kết hôn?


Sầm Từ đang rót nước, nghe hỏi vậy tay cô bỗng run một cái, cốc nước suýt nữa rơi xuống đất.

Cô không biết trả lời câu hỏi này thế nào, mà cô gái kia vẫn đang chờ đợi câu trả lời, nét mặt tỏ vẻ rất nóng lòng muốn biết.

May mà lúc này Thang Đồ gọi điện tới, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng. Trong điện thoại, giọng nói của cô ấy tràn ngập sự lo lắng:
Cậu mau tới bệnh viện tâm lý Trung ương số 1 đi!
Sầm Từ ngẩn người, suy nghĩ đầu tiên là Thang Đồ bị thương ư, vội hỏi lại:
Sao cậu lại nhập viện thế?

Không phải mình, là Dương Tiểu Đào!
Thang Đồ nghiến răng nghiến lợi:
Mẹ kiếp! Thằng cha Đoàn Ý dày vò Dương Tiểu Đào sắp chết rồi! May mà Bùi Lục tới kịp thời, nếu không thì...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.