Chương 27: Mục đích của tôi có thể là gì?
-
Cách Một Cánh Cửa
- Ân Tầm
- 1534 chữ
- 2022-02-04 06:32:14
Sau khi đến đây, nhìn thái độ của vệ sĩ với Tần Huân cô mới hiểu, bây giờ lại nghe Tần Huân nói như vậy, mọi lo lắng trong lòng Sầm Từ đều tan thành mây khói, có một điều cô chắc chắn là, trước mặt Châu Quân địa vị của Tân Huân không hề thấp.
Quả nhiên là vậy, thái độ của Châu Quân đã bớt gay gắt, tuy không hồ hởi nhiệt tình, nhưng ít nhất anh ta cũng đã cười.
Một nụ cười lịch sự.
Tình hình này đã là rất tốt rồi, Sầm Từ cũng không mong chờ anh ta nhiệt tình chào đón hơn.
Cô không mất thời gian, sau khi ngồi xuống thì vào thẳng vấn đề:
Giám đốc Châu, trước đêm Mẫn ViVi cầm dao đâm anh đã xảy ra chuyện gì?
Bùi Lục từng hỏi Châu Quân câu này, cũng đã cho cô biết câu trả lời của anh ta rồi, nhưng cô vẫn muốn chính tại mình nghe thấy câu trả lời.
Châu Quân không trả lời cô ngay, mà quay sang nhìn Tần Huân, cười nói:
Giám đốc Tần, có bạn gái là bác sĩ tâm lý không phải chuyện tốt nhi?
Nói rồi anh ta lại lăng lặng liếc mắt nhìn Sầm Từ.
Sầm Từ vẫn ngồi yên, cảm xúc trong ánh mắt không hề thay đổi, nhưng trong lòng lúc này sóng to gió lớn đã cuộn trào.
Ý của Châu Quân là, Tân Huân nói dối cô là bạn gái của anh thì Châu Quân mới đồng ý gặp? Tần Huân đang đứng trước cửa sổ, nghe thấy vậy bèn đi tới chỗ Cẩm Từ, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, cười nói:
Vì thật lòng thích cô ấy nên tôi không quan tâm những chuyện khác.
Vai Sầm Từ hơi cứng lại.
Có lẽ Tần Huân cảm giác được điều đó, nên ấn tay lên vai cô mạnh hơn một chút.
Châu Quân nở nụ cười, quay lại nhìn Sầm Từ, làm bộ đùa:
Trong giới chúng tôi, giám đốc Tần nổi tiếng là người không gần gũi với phụ nữ.
Sầm Từ mỉm cười, không nói gì.
Giọng nói của Tần Huân lại vang lên:
Mọi mặt của bạn gái tôi đều tốt, chỉ mỗi tội là hơi cố chấp, nhưng hết cách rồi, tôi đành phải đưa cô ấy tới đây.
Châu Quân thấy Tần Huân quay về chủ đề cũ, đánh trống lảng cũng không có tác dụng, nên chỉ có thể đối mặt.
Anh ta hơi nghiêm nghị, tựa người vào đầu giường, một lúc sau mới thở dài:
Bác sĩ Sâm, nói thật nếu cô không phải bạn gái của giám đốc Tần, tôi sẽ không gặp cô.
Giám đốc Châu đã hiểu lầm về lĩnh vực phân tâm học rồi.
Sầm Từ rất bình tĩnh.
Vậy sao?
Châu Quân cười gần, nhưng không dám làm gì quá đà, sợ ảnh hưởng đến vết thương:
Cô hỏi đêm đó xảy ra chuyện gì đúng không? Tôi đã nói tình hình cụ thể với cảnh sát rồi, nếu bác sĩ Sầm chủ động hỏi, vậy tôi cũng muốn hỏi ngược lại có một câu, cô đã làm gì Mẫn Vi Vi vậy?
Sầm Từ nhìn thẳng vào mắt anh ta:
Cho nên, đêm đó Mẫn Vi Vi đâm anh chỉ vì vài chuyện nhỏ nhặt vớ vẩn?
Cô không quan tâm câu hỏi của Châu Quân, mà luôn kiên trì với vấn đề của mình.
Châu Quân không thể không nhìn cô gái này với con mắt khác.
Trước kia khi đưa Mẫn Vi Vi đi điều trị, không phải Châu Quân chưa từng gặp Sầm Từ, lúc ấy anh ta thấy cô trẻ trung xinh đẹp, nên cũng từng nghi ngờ chuyên môn của cô, nhưng không ngờ lý trí của cô lại vững vàng đến thế, đối mặt với áp lực của anh ta, cô vẫn có thể ngồi ung dung như vậy.
Quả thật là vì vài chuyện nhỏ nhặt thôi, tôi phải đi xã giao nhiều, về nhà muộn là chuyện thường ngày, tôi biết cô ấy không vui, nhưng không ngờ đến mức cầm dao thế.
Nói tới đây, Châu Quân thoáng ngập ngừng, sau đó từ tốn nói thêm một câu:
Tôi nhấn mạnh một điều rằng, lúc đó không phải cô ấy cầm dao đâm tôi, mà là tự đâm chính mình, tôi lao vào cướp dao mới bị thương.
Khi nói lời này, anh ta nhìn Sầm Từ chằm chằm, không khó để nhận ra Sầm Từ đang thử anh ta, Châu Quân cố ý nhấn mạnh Mẫn Vi Vi không đâm anh ta mà do anh ta lao vào cướp dao mới bị thương, chỉ vì muốn nhìn cô kết thúc câu chuyện một cách đáng xấu hổ.
Nào ngờ Sầm Từ chẳng hề lúng túng, khóe miệng cô hơi nhếch lên:
À, là thể sao? Vậy chắc do cách diễn đạt của tôi gây hiểu lầm.
Một câu nói khiến Châu Quân không kịp phản ứng.
Cùng lúc ấy, Tần Huân đứng cạnh cô cũng nín cười, thầm nghĩ, da mặt cô gái này cũng khá dày nhỉ.
Sầm Từ nói tiếp:
Giám đốc Châu, anh phải hiểu một điều, Mẫn Vi Vi là bệnh nhân của tôi, nên tôi phải bắt đầu từ lời khai của cô ấy.
Tôi hiểu.
Châu Quân bình tĩnh lại:
Nếu cô là bác sĩ điều trị cho cô ấy, vậy cô ấy...
Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một khả năng khác, nói ra thì có lẽ không đúng lắm, nhưng vẫn muốn tham khảo ý kiến của giám đốc Châu, điều này sẽ không thành vấn đề chứ?
Sầm Từ cắt ngang ý định làm chủ câu chuyện của Châu Quân.
Châu Quân bị chặn họng, mấp máy môi song không nói gì, một lúc sau anh ta đưa tay lên sờ mũi, không ngờ hành động này ảnh hưởng tới vết thương, khiến anh ta đau đến mức nhăn nhó.
Sầm Từ thấy vậy, quan tâm hỏi han:
Giám đốc Châu không sao chứ? Tôi gọi bác sĩ nhé?
Châu Quân ra hiệu không cần, tựa người vào giường hơn nửa phút sau mới mở miệng:
Cô nói đi.
Tần Huân nhấc tay khỏi vai Sầm Từ, nhưng không ngồi xuống sô pha, mà quay lại đứng tựa vào cửa sổ, hai tay đút túi quấn, tuy anh không tham gia cuộc trò chuyện, nhưng cũng không cách chỗ Sầm Từ quá xa.
Không phải anh không muốn nghe, mà hôm nay xem như anh đã thực sự được trải nghiệm cách hành xử mới lạ cùng phong cách mặt dày của Sầm Từ, nếu cứ tiếp tục đứng cạnh cô, anh sợ sẽ không kìm nổi mà bật cười mất.
Sầm Từ ngả lưng ra sau nói:
Đêm đó chắc hẳn giám đốc Châu phải đi xã giao, về nhà hơi muộn, đúng là giữa hai người cãi nhau, nhưng đang cãi vã thì cảm xúc của Mẫn Vi Vi thay đổi, nhìn anh như nhìn người xa lạ, hoặc cô ấy nói thẳng không hề quen biết anh.
Cô ấy là vợ chưa cưới của anh, xảy ra chuyện này anh chỉ nghĩ cô ấy đang nói đùa, thậm chí còn định ép buộc cô ấy.
Trong lúc cấp bách Mẫn Vi Vi đã lấy dao đế tự vệ, không cẩn thận mới làm anh bị thương.
Châu Quân nghe Sầm Từ nói vậy, nụ cười dần trở nên gượng gạo:
Bác sĩ Sầm đặt giả thiết chuyện đêm đó buồn cười quá, có phải cô đang muốn đùn đẩy trách nhiệm không? Tôi đã rõ tình trạng hiện tại của Mẫn Vi Vi, không cần biết cảnh báo chí, truyền thông nói thế nào, những gì cần điều tra gì tôi đã điều tra cả rồi.
Tôi rất muốn hỏi bác sĩ Sầm một câu, tại sao sau khi đến khám ở chỗ của cô thì cảm xúc của Mẫn Vi Vi lại thay đổi thất thường? Tại sao sau khi tôi bị thương, cô ấy lại không còn nhớ gì cả?
Dù có Tần Huân ở đây, nhưng Châu Quân cũng không kìm nổi tức giận khi nhắc tới chuyện này.
Sầm Từ không bực tức, chờ anh ta chất vấn xong, cô mới bình thản trả lời:
Đúng thế, sao tự nhiên Mẫn Vi Vi lại không nhận ra anh nữa nhỉ? Giám đốc Châu, anh cảm thấy có nguyên nhân nào không?
Sầm Từ lại đá câu hỏi sang cho anh ta.
Châu Quân nghe vậy thì ngẩn người, tỏ ra không mấy vui vẻ:
Bác sĩ Sầm, cô quả thực biết cách ăn miếng trả miếng thật đấy, không phải vì do cô tác động mà Mẫn Vi Vi mới trở nên như vậy sao? Cô làm như vậy rốt cuộc là có mục đích
gi?
Sầm Từ bất ngờ đứng dậy, bước từng bước đến trước giường Châu Quân, nhìn anh ta từ trên cao xuống:
Mẫn Vi Vi là khách hàng của tôi, tôi không có thù oán gì với cô ấy, thậm chí anh còn chẳng quen biết tôi, tôi và anh cũng không có thù oán, giám đốc Châu, anh nói tôi thao túng Mẫn Vi Vi, vậy mục đích của tôi có thể là gì đây?