• 586

Chương 33: Độc thân đúng là hàng nóng


Những người lái xe khác có mặt ở hiện trường gọi điện báo cảnh sát, hai chiếc xe tông vào nhau một cách vô cùng kỳ quặc đã đành, lại còn cản trở giao thông, đương nhiên sẽ bị những người khác phàn nàn.

Bùi Lục không phụ trách vụ tai nạn này, nên anh không rõ còn nguyên nhân sâu xa gì khác, nghe Thang Đồ nói vậy thì cười nói:
Chắc cô đã hiểu lầm cách làm việc của cảnh sát, khi có người gọi điện báo cảnh sát, phía chúng tôi sẽ cử người đi ngay, nguyên tắc làm việc là phải giải quyết vấn đề, sẽ không thể xuất hiện trường hợp như cô nói, bởi cảnh sát có nhiệm vụ thông báo hết mọi việc tới đương sự và người nhà.

Nhưng nếu cô không yên tâm thì tôi có thể hỏi giúp

CÔ.


Hôm nay Thang Đồ tới đây, thật ra chủ yếu là mượn cớ vụ tai nạn của Sầm Từ để tìm Bùi Lục, một ngày không gặp anh mà cô cứ ngỡ như ba năm, mà tính từ lần gặp trước tới giờ không biết đã trôi qua mấy lần
ba năm
rồi, tối qua cô còn nằm mơ thấy anh nữa.

Sầm Từ vốn không thể nào hiểu được nỗi tương tư này của Thang Đồ, cũng đã từng hỏi cô: Cậu cũng biết anh ta còn độc thân, thích anh ta thì sao không nói cho anh ta biết? Không phải cậu muốn theo đuổi người ta sao?

Về vấn đề này, Thang Đồ cũng không biết giải thích sao cho Sầm Từ hiểu.

Ngày đó, sau khi biết Bùi Lục chính là anh chàng ở bãi biển đã hớp hồn mình, cô hiên ngang hùng hồn định theo đuổi người ta cho bằng được, còn nghĩ sẽ cố tình tạo ra nhiều cơ hội để ghi lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người thương, hoặc khiến anh ấy có thiện cảm hơn với mình, đồng thời luôn bên gan vững trí với lý tưởng: Nam theo đuổi nữ trùng trùng khó khăn, nữ theo đuổi nam chẳng mấy mà thành, Thang Đồ tin chắc có thể tán đổ mọi kiểu đàn ông trên đời.

Tuy nhiên, lý tưởng quá đẹp, còn thực tế thì đắng cay như bước chân trần trên nền đất đầy rẫy mảnh thủy tinh vỡ nát.

Đối mặt với Bùi Lục, Thang Đồ cảm thấy bối rối.

Chủ động quả thì sợ người ta không thích, rụt rè quá thì sợ người ta không quan tâm.

Tình cảm thầm thương trộm nhớ giày vò Thang Đồ bao ngày đêm, thế này không được thế kia cũng không xong, đến Sầm Từ cũng cảm thấy bực mình, liền tặng cho cô một câu: Thang Đồ, cậu đúng là loại háo sắc nhát gan điển hình.

Nói đúng lắm.

Thang Đồ cảm thấy kết bạn với Sầm Từ rất hữu ích, Sầm Từ lúc nào cũng sẵn sàng cầm cả chục nghìn cây kim châm chọc cho cô ấy đến nỗi thương tích đẩy người mà tỉnh táo lại.

Nên hôm nay Thang Đỗ quyết định đã làm thì phải làm cho xong, cô chạy tới Sở cảnh sát với tốc độ ánh sáng, vin vào chuyện của Sầm Từ để lấy cớ gặp người thương.

Nhưng giây phút vừa nhìn thấy Bùi Lục, cô lại cảm thấy cả cơ thể mình dường như nhũn ra như con chi chi vậy.

Sầm Từ mắng cô cũng đúng lắm.

Lúc này Bùi Lục đang gọi điện thoại cho cảnh sát phụ trách vụ tai nạn của Sầm Từ, trong lúc anh gọi điện Thang Đồ chống tay dưới cắm si mê ngắm nhìn.

Ánh nắng buổi chiều không quá gắt, sau khi tuyết ngừng rơi, bầu trời trong xanh lạ thường, tựa như tuyết của thành phố Nam không rơi xuống đất mà phủ lên trên bầu trời vậy.

Bùi Lục đứng bên cửa sổ, trên người mặc bộ đồng phục cảnh sát gọn gàng phẳng phiu, huy hiệu trên vai sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm cho đôi mắt của anh cũng ngời sáng hơn hẳn.

Thang Đồ nghĩ thầm, người như này thì sao có thể trách cô ấy không tay chân bủn rủn con tim tê dại cho được, liệu có bao nhiêu người phụ nữ có thể đủ bình tĩnh trước một người đàn ông đẹp trai như vậy chứ? Cũng chỉ có người IQ cao mà EQ thấp như Sầm Từ mới không nhìn ra Bùi Lục tốt thế nào.

Sầm Từ từng nói với cô: Thang Đồ, mình quen biết cậu nhiều năm như vậy mà chưa bao giờ thấy cậu u mê như này.

Thang Đồ hùng hồn biện bạch cho bản thân, nểu Bùi Lục không đẹp trai nhường ấy, thì sao mà mình u mê nổi chứ? Sầm Từ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói một câu khiển Thang Đồ tức trào máu: Có đẹp trai, sáng sủa hơn người bình thường một chút, nhưng đâu đến nỗi hút hồn được người khác? Thang Đồ tức nghiến răng, nghiến lợi trả miếng, đúng đúng, không ai đẹp trai hơn Tần Huân của cậu cả.

Sầm Từ nghiêm túc sửa lại lời Thang Đồ, thứ nhất Tần Huân không phải của mình, thứ hai quả thật mình cảm thấy anh ta đẹp trai hơn Bùi Lục nhiều.

Thang Đồ gào ầm lên, muốn tuyệt giao với cô!

Sầm Từ nhướng mày, thong thả châm chọc Thang Đồ: Tuyệt giao với bạn thân vì một người đàn ông? Đời cậu rồi cũng không khá hơn được đâu.

Khá hơn, đời Thang Đồ này sao lại không khá hơn được chứ? Không phải mình đang khá hơn rồi đây sao? Thang Đồ đang suy nghĩ mông lung thì Bùi Lục quay sang, đúng lúc thấy khuôn mặt mê say của cô.

Thang Đồ nghe tiếng tim mình điên cuồng đập thình thịch, mặt cô càng ngày càng cảm thấy nóng.

Hình như cô bất lịch sự rồi? Chắc chắn là bất lịch sự, vì vừa nãy cô cứ đắm đuối say mê ngắm nhìn anh ấy.

Anh ấy sẽ nghĩ gì đây? Cảm thấy cô háo sắc? Hay là thấy cô dở hơi?

Thang Đồ làm bác sĩ tâm lý nhiều năm như vậy, cũng coi như tôi luyện được khả năng ép mình bình tĩnh dù có đang cực kì thẹn thùng, hồi hộp.

Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, rối ra vé ung dung, sau đó tâm mặt dừng lại bàn làm việc của Bùi Lục.

Máy tính anh lúc này đang để trạng thái ngủ, bút viết, giấy tờ và bao thuốc lá nằm ngổn ngang trên bàn làm việc, cốc nước năm tận trong góc bàn, nhưng nắp cốc thì bay ra cạnh máy tính.

Thang Đồ cầm cốc nước lên nhìn, bên trong cốc khô cong, ngay cả cặn trà cũng không có.

Góc bàn có đặt một hộp cơm, ba khay cơm chồng lên nhau được đựng trong túi nilon, miệng túi vẫn buộc chặt, phía dưới còn dán cả danh sách các

món ăn.

Chắc đây là cơm trưa, Bùi Lục còn chưa kịp ăn, nghe Pháo Tên Lửa nói anh ấy vẫn luôn ở trong phòng thẩm vấn.

Thang Đô liếc qua danh sách món ăn.

Người đặt cơm không phải anh ấy, nhìn tên hình như là con gái.

Thang Đồ mím môi, xem ra không phải không có người thầm thương trộm nhớ anh chàng này, độc thân đúng là hàng nóng mà.

Thang Đồ đẩy hộp cơm dịch sang bên cạnh, ngẫm nghĩ một chút, rồi thu dọn lại bàn làm việc giúp Bùi Lục.

Chỗ làm việc lộn xộn, bừa bãi, cũng giống như tính cách phóng khoáng, không chịu gò bó của Bùi Lục, về lý thuyết một người như vậy thường rất biết cách điều chỉnh cảm xúc bản thân, nhưng có lẽ do làm nghề cảnh sát, công việc hằng ngày chịu nhiều áp lực cùng cường độ làm việc cao, khiến tính cách anh trở nên nóng vội, hay lo nghĩ.

Nhìn đông tàn thuốc sắp chất thành núi trong chiếc gạt tàn trên bàn là biết, Bùi Lục bị mất ngủ và lo lắng thường xuyên.

Cô cầm chiếc gạt tàn lên, vừa đổ sạch tàn thuốc xong thì Bùi Lục cúp điện thoại đi tới, nhanh tay cầm lấy chiếc gạt tàn trong tay Thang Đồ, nói:
Để tôi tự làm, cô cứ ngồi đi.
Chắc hẳn bây giờ Bùi Lục mới phát hiện bàn làm việc của mình bừa bộn, anh bỗng thấy ngại ngùng, cười một tiếng rồi vội vàng dọn dẹp, Thang Đồ định giúp đỡ thì bị anh từ chối.

Cô đành ngồi bên cạnh nhìn theo, trông Bùi Lục có vẻ lúng túng, nói là dọn dẹp nhưng chẳng qua cũng chỉ là đấy hết đồ đạc vào một chỗ, chứ không hề có ý định phân loại sắp xếp rõ ràng.

Thang Đồ nhìn một lúc lâu, không hiểu sao trái tim bỗng cảm thấy dịu dàng hơn bao giờ hết, tựa như có một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng chảy qua.

Cô khẽ cười, cầm lấy tài liệu từ tay Bùi Lục:
Hay là để tôi dọn cho, anh xem anh kia, càng dọn lại càng bừa.
Vừa nói chuyện Thang Đồ vừa nhanh tay sắp xếp gọn gàng lại đồng tài liệu bừa bãi, đặt cốc nước, gạt tàn về đúng chỗ, những đồ linh tinh còn lại được đặt vào một chiếc hộp bên cạnh máy tính.

Bùi Lục đứng bên cạnh hơi xấu hổ nói:
Tôi...

bình thường quen bừa bộn rồi.

Không có thời gian thu dọn mà, cũng phải thôi.
Thang Đồ nhanh nhẹn luôn tay, chỉ trong chốc lát bàn làm việc của Bùi Lục đã gọn gàng sạch sẽ, cô cầm hộp cơm lên:
Anh còn chưa ăn cơm đúng không? Mau ăn đi, đừng lãng phí lòng tốt của con gái nhà người ta chứ.


Nói là vậy nhưng trái tim Thang Đô lại không muốn như vậy, cô hận mình không thể lập tức nhìn xem người quan tâm đến sức khỏe của anh là ai, quan trọng nhất là, cô ta có phải kiêu người mà anh thích không.

Thang Đồ mỉm cười, chăm chú nhìn về mặt của Bùi Lục...

Cô cảm thấy kiến thức mình học suốt cuộc đời dường như chỉ để dành cho việc xác nhận khoảnh khắc này.

Bùi Lục nghe Thang Đồ nói thì thoáng sững người, sau đó nét mặt có vẻ hơi lúng túng, nhanh tay đỡ lấy túi cơm hộp từ tay cô:
y, làm việc cả ngày hết đói luôn rồi, cái này...
Anh hằng giọng, lớn tiếng quát ra ngoài:
Pháo Tên Lửa!


Pháo Tên Lửa có mặt ngay lập tức, Bùi Lục đưa túi đựng cơm trong tay mình cho cậu ta:
Tôi chưa ăn, cậu ăn đi.
Pháo Tên Lửa nhanh mắt liếc nhìn mảnh giấy phía dưới, rồi ngước lên nhìn Bùi Lục cười lưu manh:
Đội trưởng Bùi, đây là cơm của anh mà, sao em dám ăn chứ.



Tổ sư bố cậu...
Bùi Lục nuốt ngược lại nửa câu sau, sửa thành:
Cho cậu ăn thì cậu cứ ăn đi, lấy ngay đi cho tôi.

Dạ được.
Sau khi Pháo Tên Lửa chạy mất, Bùi Lục thẩy Thang Đồ đang nín cười, bèn giơ tay sờ sờ mũi:
Cái thằng nhóc ấy hay chém gió ba hoa, để cô phải chê cười rồi.


Thang Đồ nói không có gì, cô cảm thấy anh chàng Pháo Tên Lửa này rất thú vị, quan trọng hơn, sau này cậu ta chắc chắn sẽ là thần trợ giúp, là người đứng cùng chiến tuyến với cô.

Nhất thời, Bùi Lục không lên tiếng, Thang Đồ cũng không nói thêm gì.

Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Mới đầu Thang Đồ còn chưa cảm nhận được gì, cho tới khi cô thấy hơi xấu hổ, thì Bùi Lục lên tiếng:
Bàn chuyện của Sầm Từ chút nhé.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.