• 275

Chương 174: Bố trí của bàng kiêu


Hôm nay hắn phẫn nộ như vậy, hẳn là Hoàng thượng lại bổn cũ soạn lại rồi.

Bàng Kiều lạnh lùng nghiêm mặt không nói.
Hổ Tử nhìn Bằng Kiều với vẻ dò xét, rồi nhặt tờ giấy kia lên, ngạc nhiên kêu to:
Lão Uất Trì khốn kiếp! Vậy mà muốn móc tim Tần 3Tứ tiểu thư, bỏ chung với xương thịt giã ra cho con tiện nhân Tào gia ăn, nói là để trú nhan! Quả thật là không bằng chó lớn!
Trị9nh Bồi nhận lấy tờ giấy trong tay Hổ Tử xem qua, liền nhíu mày.
Mấy lời của Bàng Kiều khiển đôi mắt Hổ Tử rưng rưng, mà Trịnh Bồi cũng mặt mày tái nhợt.

Ngươi theo bản Vương, nhưng lại không rõ thân phận bản thân, vẫn xem bản Vương là thiếu niên chưa từng trải sự đời năm xưa? Ngươi đã kéo bản Vương vào cái vòng xoáy này, bản Vương cũng dựa vào bản thân nỗ lực trèo lên vị trí này, như vậy tất cả cũng không phải đều do các ngươi bài bố nữa rồi!
.
Mặc dù không thể là quan to tột đỉnh, không thể đại phú đại quý, nhưng cũng sẽ vô cùng vui vẻ, cơm áo không lo, sống nốt quãng đời còn lại.
Ta sẽ không bị ném vào chiến trường tràn ngập màu tươi và những mẩu chân tay cụt khi tuổi còn nhỏ, không phải gánh chịu áp lực lần dò tìm kẽ hở trong ranh giới sinh tử để cầu sinh! Lại càng không bị một kẻ hạ nhân quát mắng như con cháu!

Trịnh Bồi vốn trong lòng tràn đầy đạo lý, nhưng khi Bàng Kiểu nói ta ông ta vẫn bí mật thư từ qua lại với Hoàng thượng, thì sự phấn khích của ông ta liền xìu xuống, lúc này không hiểu sao máu huyết dâng trào, chỉ mong sao rời xa Bàng Kiều, để không bị hắn nhìn bằng ánh mắt như thể nhìn thấu tất cả! Trịnh Bồi mím môi, chắp tay rồi liền xoay người rời đi.
Lần này Hổ Tử không lập tức đuổi theo mà lo lắng nhìn Bàng Kiêu.
ngài...
sao ngài lại...
Người mà trong cảm nhận của cậu ta là luôn trung thành và tận tâm với Vương gia, vậy mà lại là gian tế do Hoàng thượng sắp đặt bên người tiểu Vương gia ư? Bàng Kiều hừ lạnh một tiếng, vẫn ngồi tại chỗ, khí thể nghiêm nghị nói:
Trịnh tiên sinh, bản Vương để lại tính mạng của người, là vì nể mặt phụ thân.

Chủ tử, nếu như Trịnh tiên sinh kể chuyện hôm nay với Thánh thượng, thì sợ là Thánh thượng sẽ càng kiêng kỵ ngài.

Thánh thượng cũng không thiếu sự kiêng kỵ đối với bản Vương! Bản Vương tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thì hắn vẫn kiêng kỵ binh quyền của bản Vương, cho dù bản Vương giao ra binh quyền, hắn vẫn kiêng kỵ uy vọng trong quân của bản Vương, cho dù bản Vương không có uy vọng trong quân, hắn vẫn có thể kiêng kỵ thiên mệnh!

Bàng Kiểu hừ lạnh một tiếng, ngón tay với các đốt nổi rõ gõ lên tay vịn ghế bành:
Bản Vương sớm biết tâm tư của Trịnh tiên sinh.

Bản Vương nói không đúng sao? Các ngươi lợi dụng bản Vương được rồi, không nghĩ tới bản Vương sẽ thoát ra và nắm vận mệnh của mình trong tay sao? Ngươi cũng có thể viết như vậy trong bản mật báo cho Thánh thượng, nói ra hết những gì bản Vương nói hôm nay cho Thánh thượng biết!
Hai mắt Trịnh Bồi đột nhiên trợn tròn, môi run run, cả người cũng run rẩy.
Hắn đã biết! Không ngờ hắn đã biết cả rồi! Hổ Tử nhìn Trịnh Bồi với ánh mắt không dám tin, lẩm bẩm nói:
Trịnh tiên sinh...
Hôm nay nói toạc ra, cũng miễn cho ông ấy tự cho mình là rất cao, làm một số điều khiển bản Vương không thể không giết hắn.
Suy cho cùng, sự trung thành của ông ấy đối với phụ thân của bản Vương là thật sự.

Hổ Tử gật đầu, nhớ tới lời lẽ Bàng Kiều vừa nói, hồi tưởng kỹ càng những gì Bàng Kiều trải qua gần đây, trong lòng cảm thấy một trận khổ sở.
Vương gia đi tới bước này, chịu áp lực cực lớn như vậy, còn không phải đều là bị buộc bất đắc dĩ! Thấy Bàng Kiều vẫn lạnh lùng nghiêm mặt như trước, trong mắt Hổ Tử xoay chuyển, chuyển đề tài câu chuyện sang Tân Nghi Ninh.
Trịnh Bồi bẽ mặt, tức giận không nhịn được, lời nói tuôn ra thật nhanh:
Tiểu Vương gia nghi ngờ ta không trung thành, ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng dù thế nào tiểu Vương gia cũng không nên cùng con gái của kẻ thù...

Năm xưa phụ thân công cao chấn chủ, từ lâu đã bị hôn quân kiêng kỵ, bằng không một kế ly gián nho nhỏ dễ dàng điều tra, làm sao lấy được tính mạng của phụ thân? Ngươi biết rõ hôn quân chỉ chờ một cái cớ mà thôi, kẻ thù thật sự chưa bao giờ là Tần Mông, mà là hồn quân! Hành vi giận cá chém thớt đối với cả nhà Tần Mống như ngươi, hoàn toàn chỉ là biểu hiện của sự bất lực, không phân biệt được ân oán!

Thù cha, bản Vương đã báo từ lâu rồi! Bản Vương diệt Bắc Ký, giết hôn quân, gian thần năm xưa xúi giục hôn quân cũng đều bị bản Vương bắt tới, từng người từng người đều bị lăng trì tùng xẻo! Cho tới bây giờ, cựu thần Bắc Kỷ vẫn còn hận bản Vương, mắng sau lưng rằng bản Vương là ma quỷ giết người.
Nếu là bản Vương làm như vậy cũng không được xem là trả thù, vậy thì như thế nào mới gọi là trả thù? Chẳng lẽ phải như Trịnh tiên sinh không phân biệt được ân oán, lại đi giận cá chém thớt đối với một bé gái còn ẵm ngửa, thì mới gọi là trả thù hay sao? Nếu nói bản Vương bất trung bất hiếu, vậy thì Trịnh tiên sinh đong đưa qua lại giữa bản Vương và Thánh thượng, thì được xem là trung hiểu sao?
Từng câu từng câu chất vấn khiến mặt mày Trịnh Bồi trắng bệch, trong lúc nhất thời lại không có lời nào chống đỡ.
Về sau, khi Lý Khải Thiên khởi nghĩa vũ trang, cũng là Trịnh Bồi theo Lý Khải Thiên tìm được Diêu gia, dẫn Bàng Kiêu khi đó mới mười bốn tuổi vào quân đội rèn luyện.
Trịnh Bồi tự cảm thấy mình không thẹn với bốn chữ
trung hiểu nhân nghĩa
, lại là lão nhân bên cạnh phụ thân của làng Kiều, hơn nữa Bàng Kiều cũng không phải con vợ cả, thậm chí cũng không được tính là con vợ thứ, lại từng nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô, không dám giết người của Bằng Kiều lúc ban đầu, Do đó, cho dù hiện tại Bàng Kiều có lợi hại đến mức nào, cho dù người khác nghe tới tên hắn đã sợ mất mật, thì ở trong mắt Trịnh Bồi vẫn có vài phần khinh thường, hễ phát hiện hắn làm điều gì không thỏa đáng, ông ta vẫn sẽ mở miệng răn dạy.

Ngươi đừng lo lắng, chẳng phải Ký Vân nói bọn họ đi Tiên Cô quan sao? Nhất định Nghi tỷ nhi nghĩ ra phương pháp đối phó, ngươi chờ xem, chưa tới ngày mai, sẽ có tin tức kế tiếp
Hổ Tử nhướng mày:
Vương gia rất có lòng tin đối với Tứ tiểu thư.

Đương nhiên rồi, người mà bản Vương hợp ý, làm sao có thể gặp phải chút việc như thế mà không xử lý được.
Nghe vậy, Hổ Tử thầm bĩu môi, nhưng ngoài mặt thì hùa theo không cần biết tốt xấu.
Quả nhiên, hôm sau có tin tức từ Đại Yên truyền tới.

Đừng nói tới cái gọi là thù giết cha, cho tới bây giờ bản Vương chưa từng gặp phụ thân, cũng không có loại mẹ cả ác độc đố kỵ kia! Đối với Bàng gia, bản Vương không có chút tình cảm nào, thậm chí bản Vương vốn mang họ Diêu! Là vì các ngươi muốn sử dụng ngọn cờ của Bàng Trung Chính, mới ép bản Vương sửa lại tên họ!


Ngài...

Suy cho cùng, coi như ngươi cả đời trung thành tận tâm với phụ thân.
Thể nhưng bản Vương cảnh cáo ngươi, không nên có ý định động tới Tần Tứ một lần nữa! Cũng không được bất kính đối với nàng ta trước mặt bản Vương! Tay vươn quá dài, coi chừng bị chặt!
Bao nhiêu năm rồi, Trịnh Bồi là người luôn được coi trọng, thân phận trong quân cũng cũng có vị trí đặc biệt, không ngờ Bàng Kiều lại khiển trách ông ta không chút lưu tình như vậy.

Tiểu Vương gia?
Giọng Trịnh Bồi hơi khàn đi.
Bàng Kiêu cười khẽ một tiếng, nói:
Trịnh tiên sinh, ta nghĩ có có một điểm người nhất định là còn chưa hiểu rõ.
Trịnh Bồi chắp tay nói:
Xin tiểu Vương gia chỉ giáo.
Bàng Kiêu đứng lên, chắp tay sau lưng thong thả đi từng bước một về phía Trịnh Bồi, khí thế tựa như một ngọn núi đồ sộ, áp chế khiến Trịnh Bồi không tự kiềm chế được lui về phía sau hai bước, cúi đầu.

Lão Uất Trì khốn kiếp ác độc, cũng không biết bây giờ Tứ tiểu thư thế nào rồi.
Vương gia có muốn tìm cách giúp Tứ tiểu thư không?
Quả nhiên, nhắc tới Tần Nghi Ninh, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Bàng Kiêu liền dịu đi, khóe môi cũng cong lên thành một độ cong ấm áp.
Sau đó khi cả nhà Bàng Trung Chính bị giết, Trịnh Bồi tìm ra tung tích của Diêu thị.
Lúc đó, ông ta cũng chỉ muốn thử vận may, không ngờ Diêu thị thật sự chỉ được
hạnh
có một lần liền có mang.
Xưa nay Bàng Kiều đối xử với Trịnh Bồi rất lễ độ.
Hôm nay hắn lại không trả lời, chỉ ngồi yên lặng và ngay ngắn ở thú vị, đôi mày sắc bén mơ hồ lộ ra ý lạnh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị rèn luyện được từ chiến trận trên sa trường rơi vào trên người Trịnh Bồi, khiến ông ta thầm rùng mình.

Vương gia, việc mà hiện nay ngài cần phải lưu ý là việc ở6 hậu phương, chỉ cần để lại một người hộ vệ cho Tần Tứ tiểu thư là được, sao vẫn thường xuyên quan tâm tới Đại Yến? Nếu để người k5hác nắm được nhược điểm, ngài không sợ có kẻ gán cho ngài tội danh phản quốc thông đồng với địch hay sao? Huống hồ Tần tiểu thư kia là ai? Phụ thân cô ta là Tần Mông! Là con gái của kẻ thù giết cha ngài! Sao ngài có thể làm như vậy? Ngài làm như vậy, không sợ khiến phụ thân ngài thất vọng sao?
Trịnh Bồi là phụ tá thân của Bàng Kiêu, trước kia Hàng Trung Chính cảm nhận được chuyện xấu sắp xảy ra liền sắp xếp một số việc.
Ông ta thoát chết, một lòng báo thù, trước hết là nhiều lần hạ độc Tần Mồng nhưng không thành, sau đó lại đánh tráo con gái của Tần Mông, để một ngày kia ông phát hiện chân tướng mà đau khổ.

Trịnh tiên sinh chở quên, bản Vương là chủ, ngươi là phó.
Nghe vậy Trịnh Bồi chợt trợn tròn mắt, không thể tin tưởng ngẩng lên nhìn về phía Bàng Kiều, mặt hơi đỏ lên, chòm râu run run vì tức giận, nói:
Vương gia nói như thế là có ý gì?

Hiển nhiên, Trịnh tiên sinh đã quên thân phận của mình rồi.
Hay là ngài nghĩ, bản Vương vẫn là thằng nhóc ngây ngô năm nào, có thể mặc cho người khác bài bố?

Mặc cho người khác bài bố? Vậy mà hắn nghĩ như vậy? Sắc mặt Trịnh Bồi càng tím lại:
Tiểu Vương gia nói như vậy là có ý gì? Hai tiếng
bài bổ
, lão phu không gánh nổi! Ngài cũng đừng quên, nếu không phải nhờ lão phu đề cập với Hoàng thượng, thì bây giờ ngài...

Nếu không nhờ trước kia Trịnh tiên sinh để cập với Hoàng thượng, thì hiện nay ta vẫn được gọi là Diêu Tiêu Dao, vẫn đang ở thành nhỏ kia hiếu thuận với mẹ và ông ngoại, bà ngoại.
Ta còn có thể đơn giản kinh doanh một tiệm cơm nhỏ, vui vẻ vào mấy đĩa rau, lúc nào buôn thì gọi mấy người bạn thân tới uống rượu, dạo chơi.
Mà việc tìm được Bàng Kiêu hoàn toàn nhờ vào một chuyện nhỏ trong ký ức của ông ta.
Trước kia, lúc Bàng phu nhân đánh đuổi Diêu thị, ông ta vừa vặn gặp được.
Bàng Kiểu nhìn nội dung trên tờ giấy, không kìm chế được bật cười ha hả, tiếng cười càng lúc càng sang sảng, cuối cùng hắn ném tờ giấy cho Hổ Tử, rồi vẫn tiếp tục cười to.

Hổ Tử nhận lấy tờ giấy, hiếu kỳ nhìn kỹ lại, rồi không khỏi bội phục nói:
Cũng may mà Tứ tiểu thư có thể nghĩ ra biện pháp này.

Như vậy chẳng phải là bịt mồm lão Uất Trì chó má kia sao? Chỉ là, ngài nói Tứ tiểu thư đến Tiên Cô quan, như vậy có thể Tứ tiểu thư đã biết Lưu tiên cô là Thiên Cơ Tử hay không? Nếu không sao Tứ tiểu thư dám dùng tên tuổi của Thiên Cơ Tử để lan truyền tin đồn?
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cẩm Đường Quy Yến.