Chương 191: Hy vọng
-
Cẩm Đường Quy Yến
- Phong Quang Tế Nguyệt
- 2464 chữ
- 2022-02-04 07:23:45
Nhị lão gia nói nghiêm túc và thành khẩn, mọi người cũng đều gật đầu.
Tần Hòe Viễn lắc đầu cười khổ, khoát tay áo nói: 8
Nhị đệ nói như vậy, thật sự khiến ngu huynh vô cùng xấu hổ. Nếu không bị ta liên lụy, Nhị đệ cũng sẽ không mất chức quan, bị 3chuyển đến bộ Lễ.
Nhị lão gia nghe vậy, trong lòng nóng lên, liên tục lắc đầu:
Nếu không có đại ca đề bạt, nếu bạn đ9ồng liêu không nể mặt đại ca, thì với tư chất của đệ, muốn trở thành quan to tam phẩm ở bộ Hộ, ít nhất phải chờ đợi mòn mỏi mấ6y chục năm, sự giúp đỡ ban đầu của đại ca, đệ sẽ không quên. Hôm nay không phải lỗi của đại ca, mà là đại ca vô tội bị liên lụ5y, sao có thể trách đại ca được chứ? Hơn nữa chúng ta là người một nhà, cần gì nói lời khách sáo!
Lão Thái Quân ngập ngừng trong chốc lát, rốt cuộc không tiếp tục ngăn cản, chỉ vẻ mặt càng tái nhợt, cầm khăn tay lặng lẽ lau nước mắt.
Tần Hòe Viễn cũng không nhìn mấy người khóc lóc, mà nghiêm nghị dặn Nhị lão gia:
Một khi ta bị người khác âm thầm ám sát, đệ liền dẫn người toàn gia rời khỏi kinh đô, trở về quê quán của chúng ta. Tế điền (ruộng đất cúng tế) ở gần phần mộ tổ tiên, ta đã mua từ lâu rồi, mặc dù không đủ để toàn gia tiếp tục giàu sang phú quý, nhưng cũng có thể nuôi sống toàn gia tộc chúng ta. Cho dù Hoàng thượng muốn tịch biên gia sản, cũng sẽ không tịch thu tế điền của chúng ta. Như vậy, tính mạng toàn gia có thể được đảm bảo, việc cúng tế tổ tiên Tần gia cũng có thể tiếp tục truyền cho đời sau.
Đại ca…
Trong lòng Nhị lão gia xúc động, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Cách thức hành động của Hoàng thượng không giống như con gái ông!
Con gái ông không có bạc, đã biết đem bán đi những đồ vật có giá trị mà nuôi sống dân chạy loạn. Hoàng thượng người lớn như vậy, vậy mà không biết lý lẽ, có bạc không cứu dân chúng, nhưng lại cấp bạc cho yêu hậu mua quần áo và đồ trang sức.
Từ đại lao bộ Hình đi ra, cho dù có người do ông an bài nói rõ hành động mấy ngày nay của Hoàng thượng cho ông biết, nhưng giây phút đó, Tần Hòe Viễn thật sự có cảm giác trái tim nóng hổi của mình bị móc ra ném vào kẽ nứt. Trước đây cũng do ông ngu muội, vậy mà còn trông mong vào Hoàng đế như vậy.
Nhưng mà, xưa nay có câu
Liệt nữ không lấy hai chồng, một người hầu không thờ hai chủ
, ông sinh không gặp thời, không gặp được minh quân, nhưng bản thân cũng không dám làm kẻ gian nịnh.
Trái tim ông băng giá rồi, không muốn hành động nữa, cũng không muốn làm việc cho một Hoàng đế như vậy, tuy không phản bội, nhưng cũng không muốn gắng sức.
Ông tự cho rằng, tâm tư của mình không ai hiểu được, cũng không ai nhìn ra được, nhưng Tần Nghi Ninh đã nhìn ra.
Thập Nhất công tử Tần Tông cũng gật đầu lia lịa, nói với Nhị phu nhân:
Mẫu thân đừng lo lắng, con cũng không còn nhỏ nữa, con biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Lúc này Nhị phu nhân và Tam phu nhân mới gật đầu ngồi xuống.
Tần Hòe Viễn lại nói:
Xưa nay Tần gia chúng ta hành sự đoan chính, nhưng với thời thế hiện nay, thì không thể chỉ đơn giản làm người tốt là có thể trường mệnh. Để phòng ngừa rủi ro, ta không thể không sớm an bài, nếu một ngày nào đó ta gặp phải bất trắc, thì nhà này giao phó cho Nhị đệ. Nhị đệ làm quan trong triều, kiến thức không ít, vào thời điểm mấu chốt cũng có thể nắm bắt đúng đắn hướng đi. Sau khi Nhị đệ nhận vị trí tộc trưởng gia tộc Tần gia, các ngươi đều phải nghe theo sự an bài của hắn.
Lão Thái Quân nghe vậy, trong lòng càng khoan khoái, vì vui vẻ nên tinh thần sảng khoái, mặt mày hồng hào rạng rỡ.
Phía bên này, Tần Hòe Viễn thở ra một tiếng, nói:
Nhị đệ và Tam đệ không ngại, đó là vì tinh cách các đệ cao thượng, nhưng suy cho cùng, ta rõ ràng việc này rốt cuộc là bởi vì ta đứng mũi chịu sào mà ra.
Quay sang mọi người, Tần Hòe Viễn nói:
Các ngươi cũng đều biết, hôm nay quân Đại Chu đã tới dưới thành, tình hình thành Hề Hoa hết sức nguy ngập. Nếu thành Hề Hoa thất thủ, Hổ Bí quân sẽ không còn phải đề phòng ở phía sau, thì mục tiêu kế tiếp sẽ là kinh đô. Hiện nay Hoàng thượng vô kế khả thi, do đó bắt đầu sử dụng Tào Quốc trượng liên hệ với Tác - ta. Xưa nay, chính kiến của ta và Tào Quốc trượng luôn đối nghịch, Hoàng thượng trọng dụng Tào gia, đương nhiên sẽ áp chế nhà chúng ta. Bây giờ tuy ta ra tù về nhà, nhưng sợ rằng thời gian tới, cuộc sống của chúng ta sẽ vô cùng nguy hiểm.
Thì ra từ trước đây rất lâu, lúc đường làm quan của mình đang vô cùng vinh quang và thuận lợi, Tần Hòe Viễn đã tính tới đường lui cho người nhà rồi.
Đây chỉ là một trong số những khả năng có thể xảy ra.
Tần Hòe Viễn thở dài, nhìn già trẻ một nhà, lại nói:
Nếu không ai âm thầm ám sát ta, một khi kẻ thù chính trị của ta động tay động chân, tại triều đình thừa cơ chà đạp ta, ta sợ rằng sự tình sẽ càng nghiêm trọng. Đến lúc đó, sợ là người một nhà chúng ta sẽ bị liên lụy, nhà chúng ta có thể sẽ gặp phải tình cảnh như phủ Định Quốc công.
Tần Hòe Viễn vừa nói như vậy, trong phòng liền im phăng phắc, rất nhiều người lộ vẻ hoảng sợ, một số đứa bé còn sợ phát khóc. Ngay cả lão Thái Quân, Tôn thị, Nhị phu nhân, Tam thái thái cũng sợ đến mức mặt mày tái nhợt.
Đúng là như vậy.
Tần Hòe Viễn cũng gật đầu.
Trong lòng Tam lão gia rất kính trọng Tần Hòe Viễn.
Tính tình của Tần Hòe Viễn chính trực và thấu suốt, dù Tam lão gia là con vợ thứ, nhưng từ nhỏ đến lớn, Tần Hòe Viễn chưa bao giờ ỷ vào thân phận trưởng tử mà ức hiếp ông ta. Khi Tam lão gia xác định chắc chắn là mình không thích hợp đi theo con đường học vấn, khoa cử và quyết định kinh doanh, chính Tần Hòe Viễn Tần Hòe Viễn sắp xếp mọi việc trong ngoài cho ông ta, âm thầm đút lót không biết bao nhiêu tiền bạc
khơi thông
mới khiến ông ta đứng vững vàng trên quan trường. Do đó Tam lão gia luôn nhớ ơn Tần Hòe Viễn, hôm nay nghe Nhị lão gia nói như vậy, cũng liên tục gật đầu.
Tất cả mọi người không phát hiện ra, chỉ có con gái của ông phát hiện được, thật sự là trái tim ông băng giá rồi, trái tim ông băng giá đối với Hoàng thượng, trái tim ông nguội lạnh đối với triều đình, nguội lạnh trước tương lai đen tối của Yên triều. Ông nỗ lực nhiều năm như vậy, cho dù Hoàng thượng ngu ngốc vô năng, cũng vẫn chưa từng có ý rời bỏ, thầm nghĩ làm tốt bổn phận, có thể phụ tá Hoàng thượng quản lý tốt Yên triều, khiến dân chúng an cư lạc nghiệp, cuộc sống yên tổn, là mong muốn suốt đời của ông ta.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Hoàng thượng vẫn ngu ngốc, gót sắt của Đại Chu vẫn muốn san bằng Đại Yên, ông tận sức bảo vệ dân chúng bị Hoàng thượng đối xử như súc sinh, dân chạy loạn chạy vào thành, sống cảnh màn trời chiếu đất, mỗi ngày chỉ được phát chút cháo loãng. Người già, trẻ con chết ngoài đường, xe ngựa chở từng chuyến, từng chuyến đến bãi tha ma hỏa thiêu.
Mọi người nghe vậy, cảm giác nhẹ nhõm vừa rồi liền tan biến.
Đề tài câu chuyện nặng nề, Nhị phu nhân và Tam thái thái định đuổi mấy đứa đứa cháu còn nhỏ tuổi ra ngoài, dù sao thì cậu em họ Thập Nhất của Tần Nghi Ninh chỉ mới bảy tuổi, chỉ sợ trẻ con nói lung tung ra ngoài.
Nhưng Tần Hòe Viễn đã khoát tay, nói:
Nhị đệ muội, Tam đệ muội, thời thế thay đổi, có một số việc cũng nên cho mấy đứa nhỏ biết. Ta đã sai người canh gác bên ngoài, lời nói sẽ không truyền ra ngoài.
Lão Thái Quân thấy ba con trai hòa thuận như vậy, thì mỉm cười, hạ giọng nói với Tần ma ma và Nhị phu nhân ở bên cạnh:
Nhìn huynh đệ bọn họ kìa!
Nhị phu nhân mỉm cười.
Tần ma ma thấp giọng nói bên tai lão Thái Quân:
Trong kinh khó tìm được huynh đệ hòa thuận như thế này, đây là do lão Thái Quân giáo dục rất tốt.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện đó, chỉ sợ Tần gia cũng hoàn toàn tiêu vong, ngay cả việc trở về quê làm ruộng cũng không có.
Tần Hòe Viễn đưa mắt nhìn về phía Tần Nghi Ninh:
Nghi tỷ nhi, con có lời nhận định của Thiên Cơ Tử, là mệnh cách cực quý, Hoàng thượng sẽ không làm gì con đâu. Đến lúc đó con phải dùng mọi cách bảo vệ chu toàn cho nữ quyến toàn gia chúng ta.
Về phần nam đinh, thì không thể thoát được rồi.
Tần Nghi Ninh đứng dậy, nghiêm trang hành lễ, nói:
Phụ thân yên tâm, nếu như thật sự có ngày đó xảy ra, con nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm của mình. Con biết phụ thân lo lắng cái gì, những gì phụ thân lo nghĩ, còn đều sẽ làm được.
Tình cảnh lại một lần nữa rơi vào yên lặng, tất cả mọi người lặng lẽ nhìn Tần Nghi Ninh và Tần Hòe Viễn, dường như cũng hiểu rõ lúc này tâm trạng Tần Hòe Viễn đang rất trống trải.
Nhị lão gia, Tam lão gia đều nhíu chặt vùng xung quanh chân mày.
Những người yêu thương Tần Hòe Viễn như lão Thái Quân, Tôn thị… đều đau lòng rơi nước mắt.,
Hầu gia, ngài…
Tôn thị nghe vậy, nước mắt đã chạy vòng quanh vành mắt.
Lão Thái Quân cũng nhăn mày, gương mặt trắng bệch, nói:
Mông ca nhi, cũng không nên nói bậy. Con sẽ không sao đâu, con sẽ sống lâu trăm tuổi.
Tần Hòe Viễn mỉm cười nhìn mẹ già và vợ con trấn an, nói:
Hôm nay an bài, chẳng qua là tính trước để không sơ hở, thời thế đã như vậy, con với tư cách là tộc trưởng, điều gì nên an bài thì con cũng phải làm, mẫu thân đừng ngăn cản con.
Tần Hòe Viễn nhìn ái nữ, mỉm cười mặt mày nhăm nhúm, gật đầu nói:
Tốt lắm, Nghi tỷ nhi hiểu chuyện như vậy, vi phụ rất yên tâm.
Nghe lời lẽ của Tần Hòe Viễn lộ vẻ nản lòng thoái chí, giao phó chuyện về sau, Tần Nghi Ninh toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt cũng rất nghiêm nghị, nói:
Phụ thân cũng đừng suy nghĩ quá bi quan, hiện giờ cục diện vẫn còn chưa tới mức này, chúng ta còn có không gian rất lớn để xoay xở. Chuyện là do người làm ra, cho dù phụ thân chán nản đối với một số ít người, nhưng cũng không thể vứt bỏ tất cả hy vọng vào cuộc sống. Miễn là người còn, thì sẽ có tất cả, không nên vứt bỏ hy vọng!
Một câu nói của Tần Nghi Ninh, thoáng cái như chọc đúng chỗ yếu trong lòng Tần Hòe Viễn, khiến vẻ mặt tươi cười bình thản của ông khựng lại.
Tần Nghi Ninh đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Tần Hòe Viễn, thong thả quỳ xuống, hai tay đặt lên đầu gối Tần Hòe Viễn, ngẩng lên nhìn ông ta.
Phụ thân, người thất vọng đối với những người đó, thất vọng đối với cuộc đời, hoài bão suốt đời của người đều bị người kia hủy hoại, con biết người rất khổ tâm, nếu người kia là người đứng đầu anh minh, nếu người kia có thể thực hiện hoài bão của người, cho dù ông ta lợi dụng phụ thân đến cùng, biến phụ thân thành bàn đạp, mặc dù trong lòng phụ thân khổ sở, nhưng sẽ không tiếc nuối oán hận. Nhưng người kia lại là thứ đất bùn không thể đắp thành tường, ngay cả tâm tư này cũng không có, cũng coi rẻ nỗ lực của người, còn hãm hại người.
Đôi mắt của Tần Nghi Ninh sáng ngời trong trẻo, mặc dù nàng chưa nói ra hai tiếng
hôn quân
, nhưng tất cả mọi người đều biết nàng đang nói đến ai.
Tần Hòe Viễn cụp mắt nhìn Tần Nghi Ninh, tay đặt lên đầu gối ông dần dần nắm chặt thành quyền.
Phụ thân, con từ nhỏ lớn lên ở phố phường, trước kia Lương Thành mấy năm liên tục loạn lạc, những chuyện đen tối, con đã thực sự thấy rất nhiều. Mạng người bị coi rẻ nhất, có một nhà nuôi bảy đứa con, bốn con gái, ba con trai. Để nuôi sống cả nhà, người mẹ bất đắc dĩ bán đứa con gái lớn nhất.
Ban đầu giá cả còn đỡ, bán đứa con gái lớn được một lượng bạc, nhưng về sau thì giá giảm dần, chỉ cần mười cân kiều mạch là đổi được bé gái nhỏ nhất. Lương thực đổi được để nuôi sống ba đứa con trai, người mẹ đau lòng chua xót, mấy ánh em trai hổ thẹn, bởi vì mạng của họ là nhờ bán người thân mà đổi lấy. Thế nhưng những người đó cho dù tình cảnh gian nan như vậy, họ vẫn toàn lực ứng phó, tiếp tục sống sót, nỗ lực đến không còn hơi thở mới thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.