Chương 20: Xem trọng
-
Cẩm Đường Quy Yến
- Phong Quang Tế Nguyệt
- 2305 chữ
- 2022-02-04 07:20:17
Đáp án?
Tôn thị hơi đăm chiêu.
Đúng vậy, trước nay phu nhân luôn nói, nếu muốn xem một người như thế nào, không cần quan tâm người đó nói cái gì, chỉ nhìn kết quả sự việc, là có thể phân tích đại khái điều người đó đã làm. Ví dụ như mặc dù cô nãi nãi nói sẽ không tha thứ cho cô gia, nhưng chẳng phải là đã hồi phủ rồi sao? Điều đó cho thấy người thật tâm đối tốt với cô gia. Lão nô nghĩ, nhất định cô gia có thể hiểu được tấm lòng của cô nãi nãi. Bởi vậy, những năm gần đây, cô gia càng ngày càng bảo vệ cô nãi nãi.
Nghe được lời này, Tôn thị cảm thấy trong lòng dễ chịu, tâm trạng hơi thả lỏng.
Ngẫm nghĩ kỹ, bà thấy đúng là như vậy.
Mặc dù bà tranh cãi ầm ĩ, nhưng trong lòng vẫn quan tâm Tần Hòe Viễn. Tuy Tần Hòe Viễn phùng mang trợn mắt với bà, nhưng rốt cuộc vẫn rất tôn trọng bà.
Tôn thị không cầm lòng được, nói:
Tuệ tỷ nhi là người hiểu chuyện, mỗi câu nói của nó đều đi vào lòng ta, chỉ là ta thật sự bởi vì lời nói vô ý của nó mà đem lòng nghi ngờ thân thế của Nghi tỷ nhi. Cũng chính vì có nghi ngờ, trong lúc nóng lòng mới cãi nhau với tướng gia. À, hôm nay, trước khi hồi phủ, thật ra ta đã quyết định thừa nhận Nghi tỷ nhi, nhưng vừa rồi không kiềm chế được cảm xúc, thiếu chút nữa đã đánh nó…
Bao ma ma cụp mắt xuống, chỉ cười không nói.
Trong lúc nhất thời, Tôn thị khó tin lắc đầu:
Không, không, không phải đâu, Tuệ tỷ nhi là đứa bé có tâm địa tốt, có lẽ tất cả chuyện này đều là trùng hợp thôi! Bao ma ma, bà thấy có đúng không?
Bao ma ma vốn muốn nói
Trùng hợp ở đâu ra nhiều như vậy
, nhưng thấy dáng vẻ này của Tôn thị, lại nuốt câu nói đó xuống bụng.
Bà cũng chỉ là một vú già, ngay cả Định Quốc công phu nhân nhiều năm dạy bảo như vậy còn chưa chấn chỉnh được Tôn thị, bà nói thì có tác dụng gì chứ?
Bao ma ma lại an ủi Tôn thị vài câu rồi vội vã cáo từ quay về phủ Định Quốc công phủ thưa chuyện, để lại Tôn thị ngồi yên trầm tư.
Cùng lúc đó, Tần Nghi Ninh dẫn theo Thụy Lan và Thu Lộ đang trên đường quay về Tuyết Lê Viện.
Nơi này bốn phía tĩnh mịch, ít người qua lại, thỉnh thoảng có thể thấy một bầy chim đột nhiên bay lên từ ngọn cây khô ở phía xa xa. Đầu đông, bầu trời xanh trong như vừa tắm gội, khí trời dường như còn lạnh hơn hôm qua.
Tần Nghi Ninh ung dung điềm tĩnh bước đi, chiếc áo choàng gấm màu mật ong hơi phồng lên.
Thu Lộ và Thụy Lan đi hai bên đỡ nàng.
Thu Lộ mím môi, không nói lời nào.
Ngược lại Thụy Lan nghĩ hôm nay Tần Nghi Ninh đã khoan dung đối với mình, sau này nhất định sẽ trọng dụng, mà nếu được trọng dụng, có nói chuyện phiếm vài câu cũng không sao, liền thấp giọng nói:
Vừa rồi cô nương phải chịu oan ức rồi.
Tần Nghi Ninh nhìn Thụy Lan mỉm cười.
Dường như được cổ vũ, Thụy Lan lại nói:
Bao ma ma là tâm phúc của Định Quốc công phu nhân, ở phủ Định Quốc công còn được xem trọng hơn một cô nương. Vừa rồi Tuệ Ninh cô nương gây chia rẽ khiến phu nhân ra tay đối với cô nương, sao cô nương không làm ầm ĩ một trận trước mặt Bao ma ma và phu nhân? Như vậy để Bao ma ma biết sự khổ cực của cô nương mà thưa lại với Định Quốc công phu nhân.
Tần Nghi Ninh dường như mỉm cười, nhẹ giọng nói:
Với tính tình của phu nhân, nếu thật sự làm ầm ĩ một hồi cũng không hẳn là chuyện tốt, ngược lại làm cho phu nhân càng buồn bực, tổn hại sức khỏe là không nên.
Thụy Lan nghe xong gật đầu, cảm thán tự đáy lòng:
Tứ cô nương thật sự là hiếu thảo, thật lòng quan tâm sức khỏe của phu nhân, không như Tuệ Ninh cô nương, vì chuyện riêng của mình mà một mực xúi giục phu nhân nổi giận…
Nói tới đây, Thụy Lan chợt giật mình hiểu ra!
Nàng ta có thể nhìn rõ điều đó thì một lão nhân tinh tường như Bao ma ma sao có thể không nhìn ra?
Hôm nay nếu như Tứ cô nương thực sự trổ hết uy phong đấu một trận trước mặt Tôn thị, mặc dù cũng không chịu thiệt, nhưng như thế là kém cỏi, nói không chừng còn có thể khiến danh tiếng ngang tàng ương ngạnh lan truyền tới phủ Định Quốc công.
Cô nương bình tĩnh, tùy theo tình thế mà ứng phó, ngược lại là khiến Tần Tuệ Ninh một lần nữa diễn lại chuyện mình gây chia rẽ trước mặt Bao ma ma!
Trước đó chỉ trích Tần Tuệ Ninh gây chia rẽ, chỉ là nói suông không có bằng chứng, coi như không đủ để tin tưởng.
Nhưng thấy tận mắt lại là chuyện khác! Hôm nay không phải Bao ma ma đã tận mắt thấy rồi sao?
Thụy Lan nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt hết sức sùng bái:
Cô nương làm rất đúng, là nô tỳ nghĩ sai rồi.
Mặc dù Thu Lộ ít nói, nhưng cũng là người có đầu óc nhanh nhạy, lúc này cũng đã hiểu ra, liền nói:
Tuệ Ninh cô nương đúng là đang tìm đường chết, nếu khiến cho Định Quốc công phu nhân không vui, cũng không trách được cô nương chúng ta.
Đúng vậy, hổ muốn làm hại người, cần gì phải che giấu giúp nàng ta?
Tần Nghi Ninh mỉm cười.
Thụy Lan và Thu Lộ đều mỉm cười.
Thật ra trong lòng hai tỳ nữ đều có cùng suy nghĩ nhưng không nói ra, điều làm hai người bội phục nhất đó là Tần Nghi Ninh cũng không cần nói nhiều, chỉ với hai câu hời hợt như vậy đã khiến phu nhân bỏ ý định đánh người, không để da thịt mình phải chịu đau đớn.
Điều này đủ cho thấy người các nàng đi theo là một người tiến thoái có chừng mực, hữu dũng hữu mưu! Rõ ràng là cô nương đã hiểu rõ tính tình của Tôn thị như lòng bàn tay.
Tuy hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng khi chủ tớ ba người trở lại Tuyết Lê Viện, tâm trạng đều rất nhẹ nhàng.
Vừa bước vào sân viện, Chúc ma ma đã nghênh đón, cười nói:
Cô nương đã về. Ma ma ma dạy dỗ trong cung mà tướng gia mời tới cho cô nương đã tới rồi.
Nghe vậy Tần Nghi Ninh ngước mắt lên, nhìn thấy một người phụ nữ dung mạo đoan trang, tuổi ngoài bốn mươi ra nghênh đón, tươi cười quỳ gối thi lễ:
Nô tỳ là Chiêm thị, là ma ma giáo tập chuyên quản dạy dỗ quy củ lễ nghi trong cung, phụng dụ Hoàng hậu nương nương đến đây làm bạn với cô nương mấy ngày.
Hoang hậu nương nương?
Tần Nghi Ninh hơi kinh ngạc.
Tướng gia tìm được con gái ruột, Hoàng thượng biết được cũng rất vui, nghe tướng gia nói tình huống của quý phủ, lại căn dặn Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, liền phái nô tỳ đến đây.
Chiêm ma ma không cần đa lễ, tiểu nữ là kẻ quê mùa, làm phiền Chiêm ma ma rồi.
Tần Nghi Ninh lễ độ mời Chiêm ma ma vào trong nhà, liền nghiêm túc bắt đầu học tập.
Phủ Định Quốc công.
Bao ma ma kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra ở tướng phủ hôm nay cho Định Quốc công phu nhân nghe.
Định Quốc công phu nhân đang lần một chuỗi tràng hạt ngọc phỉ thúy, những hạt ngọc phát ra tiếng va chạm trong trẻo, phía dưới đính tua cờ màu tím nhạt với những hạt châu bằng vàng đong đưa, hòa hợp với chiếc nhẫn phỉ thúy Định Quốc công phu nhân đeo trên tay, rất đẹp.
Hồi lâu bà mới dừng tay, nhẹ giọng nói:
Xem ra, quả thật con bé Tuệ tỷ nhi kia đã làm chuyện đó.
Bao ma ma gật đầu nói:
Dạ, nô tỳ nhìn ra được, Tuệ Ninh cô nương thật sự đã xúi giục cô nãi nãi. Tính tình của cô nãi nãi thì phu nhân cũng biết rồi.
Định Quốc công phu nhân đưa tay phải lên xoa xoa mi tâm, nói:
Hạm tỷ nhi là một người thẳng tính, người khác nhồi thuốc nổ là nó liền dám bắn, trước kia tính tình Tuệ tỷ nhi cũng tốt, không hiểu sao bây giờ lại…
Bao ma ma biết Định Quốc công phu nhân đều có cân nhắc đối với mọi việc, chỉ là trong lúc nhất thời trong lòng cảm thấy không dễ chịu mà thôi. Bà cũng không nhiều lời, chỉ cẩn thận xoa bóp thái dương cho Định Quốc công phu nhân.
Hồi lâu, Định Quốc công phu nhân mới yếu ớt thở dài:
Dung mạo của Nghi tỷ nhi quả thật giống hệt Tần Mông sao?
Dạ, rất giống cô gia thời trẻ. Tuy nhiên theo lão nô thấy, so với cô gia lúc còn trẻ, Nghi Ninh cô nương nhanh nhạy hơn một chút, tâm địa cũng rất là hiếu đạo, mặc dù cô nãi nãi ra sức gây khó dễ, cô nương cũng chỉ ngoan ngoãn chịu đựng, không để cho cô nãi nãi phải tức giận. Thật là khó cho cô nương mấy năm nay chịu nhiều khổ sở như vậy mà tính tình không bị biến đổi.
Định Quốc công phu nhân nở nụ cười:
Thật là khó có lúc ngươi cũng khen người khác không dứt.
Bao ma ma ngượng ngùng cười:
Cũng bởi vì Nghi Ninh cô nương khiến người thương yêu.
Mà thôi, chờ tới lúc Hạm tỷ nhi đưa người đến, chi bằng ta đi đón người.
Định Quốc công phu nhân suy nghĩ một chút rồi bảo:
Ngươi kêu người tới ngoại viện xem thử Minh ca nhi đã về chưa.
Minh ca nhi
mà Định Quốc công phu nhân nói tới, là Thế tôn của phủ Định Quốc công, cháu đích tôn của Định Quốc công và Định Quốc công phu nhân, tên là Tôn Vũ.
Bao ma ma kinh ngạc nói:
Phu nhân muốn để Đại gia tới tướng phủ truyền lời sao?
Đúng vậy.
Định Quốc công phu nhân suy nghĩ rồi nói:
Để người ngoài đi thì có vẻ như chúng ta thiếu coi trọng, đã muốn mời người, mà Nghi tỷ nhi là cô nương tốt như vậy, ta là bà ngoại của nó, đương nhiên là phải làm cho nó cảm thấy nở mày nở mặt. Minh ca nhi nhà chúng ta là người có danh tiếng, địa vị trong giới nho sĩ cũng cao. Còn có thể nói chuyện được với cô phụ (dượng) của nó một chút, bảo nó thay mặt ta đi một chuyến.
Phu nhân suy tính rất chu đáo. Làm sao Đại gia chỉ đến trò chuyện một chút với cô gia được chứ? Dường như cô gia thích cái gì là Đại gia thích cái đó, cô gia hận không thể là người sinh ra Đại gia ấy!
Bao ma ma cười, gọi một tỳ nữ đến dặn bảo, trong lòng lại xác định một địa vị mới cho Tần Nghi Ninh.
Nên biết, Định Quốc công Thế tôn không phải chỉ là công thần quyền quý bình thường. Trong số những người trẻ tuổi của Đại Yên, Tôn Vũ cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Tôn Vũ tự là Nguyên Minh, năm nay hai mươi sáu tuổi, vẫn chưa kết hôn. Vì hắn không chịu cưới vợ, càng muốn chờ một mỹ nhân tuyệt thế tâm đầu ý hợp mới gật đầu bằng lòng.
Hắn đối nhân xử thế quân tử đoan chính, nho nhã tuấn tú, là một nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi hiện nay. Quan trọng nhất là hắn tài hoa hơn người, có sức lĩnh hội rất mạnh mẽ đối với kinh sử lễ pháp và chính trị.
Hai năm trước, khi Đại Chu và Đại Yên khai chiến, bài hịch của Tôn Vũ có lời lẽ sắc bén như đao kiếm, tài văn chương tuyệt đỉnh, trách mắng Đại Chu tan tác tơi bời, không còn chút mặt mũi nào, đồng thời cổ vũ sĩ khí Đại Yên, lại khiến đông đảo nam nhi nhiệt huyết gia nhập quân đội, vì nước phục vụ, khiến Hoàng thượng xem xong rất tán thưởng, đích thân hạ chỉ, lệnh cho Tôn Vũ vào cung trực tiếp kiểm tra, sau đó liền có câu
Sinh con trai thì phải giống như Tôn Nguyên Minh
được lưu truyền rộng rãi.
Ngay cả người thận trọng như Tần Hòe Viễn cũng bắt đầu làm theo câu thành ngữ
đề cử người tài không tránh thân
(Khi đề cử người tài, dù người đó là người thân, cũng không né tránh), không kìm lòng được mà khen ngợi trước mặt mọi người
Tôn Vũ là thiên tài đương đại
. Nhờ bài hịch kia, Tôn Vũ không chỉ nổi danh ở triều đình Đại Yên, mà nghe nói, Thịnh Xương Đế của Đại Chu từng bị bài hịch kia làm tức giận đến mức đổ bệnh một phen.
Một người khôi ngô anh tuấn, tài ba cái thế như vậy, có thể nói là báu vật của Định Quốc công phu nhân.
Nhờ một người như vậy đến tướng phủ mời người, đủ thấy phân lượng của Tần Nghi Ninh trong lòng Định Quốc công phu nhân rồi!