Chương 410: Hỏi
-
Cẩm Đường Quy Yến
- Phong Quang Tế Nguyệt
- 1562 chữ
- 2022-02-08 11:48:36
Nghe vậy, Quý Trạch Vũ cụp mắt, hơi mỉm cười:
Thật ra thì buông bỏ thù hận cũng không có gì không tốt. Ngươi và người nhà ngư8ơi vốn cũng vô duyên, phụ thân ngươi càng không biết tới sự tồn tại của ngươi. Bây giờ có thể buông bỏ thù hận, ngươi cũng bớ3t được áp lực và trọng trách, về sau ung dung tự tại sống qua ngày, có cái gì không tốt? Cũng không cần để ý những đạo lý chế9t kia, ngươi có thể vui vẻ là được rồi.
Những lời này của Quý Trạch Vũ khiến Bàng Kiêu vô cùng xúc động.
Cũn6g chỉ có người thật lòng quan tâm hắn mới có thể để ý tới cảm xúc của hắn, quan tâm xem hắn có vui vẻ hay không.
Vì hôn sự của Tần Nghi Ninh, Tần gia cũng đang náo nhiệt chuẩn bị, trước cửa phủ nhốn nháo bao người, rất có không khí.
Quý Trạch Vũ không biết tại sao mình phải đứng ở chỗ này. Giờ lòng hắn trống rỗng, chỉ im lặng nhìn người Tần gia lui tới trước cửa.
Khi trở về thành, trong một chớp mắt, hắn đã muốn tới hỏi Tần Nghi Ninh xem tình cảm của nàng với Bàng Kiêu rốt cuộc là nghiêm túc, hay chỉ đơn thuần sợ Bàng Kiêu báo thù mới cố ý quyến rũ.
Nhìn gương mặt anh tuấn của Bàng Kiêu, bản thân Quý Trạch Vũ cũng không khỏi bật cười:
Huynh đệ với nhau, không cần khách sáo như vậy.
Bàng Kiêu nghe vậy lại cười.
Hai người cưỡi ngựa chậm rãi đi về trước, Bàng Kiêu buồn cười bảo:
Nếu quan hệ của chúng ta hôm nay để Thánh thượng biết, không biết hắn sẽ tức giận đến mức nào.
Ngờ đâu đúng lúc ấy, chợt thấy một chiếc xe ngựa quẹo từ khúc rẽ đi tới, chậm rãi dừng trước cửa Tần phủ.
Một bóng dáng yểu điệu quen thuộc xuống xe trong sự hầu hạ của tì nữ, chốc lát đã sắp sửa đi vào trong phủ.
Bạch Vân đứng cạnh Quý Trạch Vũ hình như đã nhận ra bóng người kia. Nó nóng nảy đá đạp vó ngựa, mũi thở phì phì rồi hí dài một tiếng.
Từ t5rước tới nay, hắn và Quý Trạch Vũ luôn phối hợp với nhau, lợi dụng nhau và đề phòng nhau vô cùng ăn ý. Nhưng Bàng Kiêu biết, dù vậy thì đó cũng chỉ là cách để họ tự bảo vệ mình, trước nay họ chưa từng chủ động có ý tổn thương người kia.
Có thể giữ được tình bạn này trong triều đình đang rối loạn như vậy, đây đã là chuyện cực kỳ hiếm có.
A Lam, đa tạ ngươi.
Bàng Kiêu mỉm cười nhìn Quý Trạch Vũ, trong nụ cười là sự vui vẻ rất đơn thuần.
Nàng không chắc quanh đây có ai đang theo dõi hay không, cũng không chắc Quý Trạch Vũ có biết Tần gia đang bị theo dõi hay không.
Nhưng nếu thật sự có người theo dõi, vậy Quý Trạch Vũ vừa tới, thám tử đã phải thấy ngay. Nếu nàng không chủ động qua đó nói chuyện thì lại giống như lòng có chột dạ.
Nghĩ tới đây, Tần Nghi Ninh liền dẫn Ký Vân vòng qua xe ngựa đi về phía Quý Trạch Vũ.
Quý Trạch Vũ vuốt dọc lông Bạch Vân, không ngờ Tần Nghi Ninh lại như có cảm giác, bỗng nhìn sang hướng này.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần Nghi Ninh thoáng chút kinh ngạc.
Nàng vừa mới tới phủ của Chung Đại chương quý bàn chuyện mở khách sạn trong kinh thành, lại hẹn Chung Đại chưởng quý nhất định phải tới uống rượu chung vui.
Quý Trạch Vũ cũng nói:
Chuyện cũng không còn cách nào khác. Dù sao cuộc sống thì vẫn phải sống, chúng ta có thể nể tình huynh đệ, nhưng tiền đề là phải giữ được tính mạng đã. Huống giờ bây giờ ngươi vướng bận cả gia đình, cũng không tiện đánh cược, đâu thể mặc kệ hết vợ con trưởng bối trong nhà được.
Bàng Kiêu nghe vậy cũng gật đầu.
Thật ra thì, vốn chúng ta là huynh đệ dập đầu kết nghĩa, nếu Thánh thượng không nghi kỵ và tính toán ta quá đáng như vậy, ta cũng không ngại nhận đao thay cho huynh đệ. Chỉ tiếc, việc không như ý.
Ta há chẳng phải cũng thế.
Bàng Kiêu cũng thốt ra lời nói từ nội tâm.
Nghe vậy, Quý Trạch Vũ nhìn Bàng Kiêu, bất giác bật cười sảng khoái:
Vậy là đủ rồi. May mà hai ta vẫn có thể giữ nguyên tấm lòng như lúc ban đầu.
Bàng Kiêu cũng thấy rất vui.
Ai ngờ vừa mới quay về đã nghe tiếng ngựa hí. Tần Nghi Ninh lờ mờ cảm thấy tiếng ngựa rất quen, quay đầu nhìn, lại thấy thanh niên áo đỏ giấu nửa người sau gốc đại thụ, song cảm giác tồn tại không hề bớt đi phân nào.
Quý Trạch Vũ thực sự quá mức anh tuấn, anh tuấn đến độ khiến không ai có thể lờ đi sự tồn tại của hắn.
Tần Nghi Ninh đưa mắt nhìn hai bên.
Hai người lại giục ngựa chạy một vòng trong rừng, sau khi nói lời từ biệt liền chia nhau ra vào thành từ những cửa khác nhau.
Sau khi vào thành, Quý Trạch Vũ cũng không lập tức trở về phủ Phò mã mà đi đường vòng qua cửa phủ Tần gia.
Hắn dắt Bạch Vân đứng ở đầu con hẻm góc xéo đối diện cổng Tần phủ, chỉ để lộ nửa người, nửa còn lại bị thân cây to lớn cản lại, dùng khuôn mặt lạnh tanh nhìn Tần gia đang náo nhiệt.
Quý Trạch Vũ đã quay về dáng vẻ lạnh lùng xa cách bình thường, nhìn Tần Nghi Ninh bước tới phía mình mà mặt không hề lộ một biểu cảm
Hắn không muốn thừa nhận cũng không được, Tần Nghi Ninh đúng là có cái vốn khiến Bàng Kiêu động lòng, có nhan sắc vốn đã khuynh quốc. Hơn nữa, tuy nàng xinh đẹp nhưng lại không khiến người ta cảm thấy dung tục, cũng không có dáng vẻ nịnh hót như rất nhiều nữ nhân mà ngược lại, nơi giữa ấn đường còn để lộ sự cơ trí, vừa nhìn đã biết là người hiểu kiến thức lễ nghi.
Quý Phò mã, sao ngài lại ở chỗ này? Không bằng vào phủ ngồi một lát?
Tần Nghi Ninh bước tới gần, mỉm cười hành lễ.
Quý Trạch Vũ lạnh nhạt nói:
Chẳng qua chỉ đang ngang. Thấy nhà ngươi náo nhiệt chuẩn bị nên mới để ý.
Tần Nghi Ninh cười cười, nói:
Đa tạ Quý Phò mã quan tâm.
Cũng không phải quan tâm, chỉ là đi ngang qua.
Giọng Quý Trạch Vũ lạnh như nước đá.
Việc đã đến nước này, nói nhiều hơn nữa thì có lợi ích gì?
Huống hồ Bàng Kiêu còn thích Tần Nghi Ninh như vậy, cho dù Tần Nghi Ninh có hơi kiêu căng, nhưng với Bàng Kiêu thì không chừng đó còn là tình thú.
Quý Trạch Vũ cụp mắt chốc lát, bật cười tự giễu, đoạn dắt dây cương định đi.
Quý Trạch Vũ cũng tiếc nuối gật đầu, liền đó cười cười bảo:
Ngươi cũng không cần buồn bã như vậy. Tình cảm giữa người và người phải có hai chiều, hắn tính toán chúng ta, thế nên chúng ta cũng đề phòng hắn. Nhưng giữa hai chúng ta thì khác, tuy vài lúc chúng ta vẫn làm ra vài việc tự hiểu trong lòng, nhưng nếu bảo hy sinh cho ngươi, ta vẫn nguyện lòng.
Quý Trạch Vũ là người lãnh đạm cỡ nào, Bàng Kiêu có biết. Nhưng bây giờ, Quý Trạch Vũ lại có thể thản nhiên nói ra những lời này như vậy.
Từ trong ánh mắt hắn, Bàng Kiêu có thể thấy được sự chân thành, không mảy may giả tạo và tính toán.
Tần Nghi Ninh nghe mà rất mất tự nhiên, chỉ biết mỉm cười lúng túng.
Nàng nhận ra Quý Trạch Vũ vẫn luôn rất ghét mình. Cũng không biết đã chọc phải hắn chỗ nào, chẳng lẽ hắn vẫn luôn hận nàng vì là con gái của kẻ thù giết cha Bàng Kiêu?
Tần Nghi Ninh tằng hắng một tiếng, đoạn bảo:
Vậy cũng được, Quý Phò mã còn có việc, thế ta không cố mời thêm. Ngày khác Quý Phò mã nhất định phải tới cửa uống một ly rượu mừng.
Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy suy nghĩ của mình đúng là ngu xuẩn.
Thứ nhất, hắn không có tư cách ấy.
Thứ hai, Thánh thượng tứ hôn, hôn sự này là đã là ván đóng thuyền. Nói một câu khó nghe là, chỉ cần hai người họ còn một hơi thở, bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng nhất định phải thành hôn.
Quý Trạch Vũ nhìn nàng, không lộ cảm xúc gì, không một phản ứng.
Tần Nghi Ninh cảm thấy có lẽ mình đã đắc tội hắn lúc nào không biết thật, nếu không một bậc chiến thần cầm quân đánh giặc như hắn sao có thể có thái độ bất thiện với mình thế chứ?
Nói thẳng ra là, chỉ do hắn vốn lạnh nhạt với mọi người, cộng thêm ghét nàng nên mới thế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.