Chương 497: Bước ngoặt (2)
-
Cẩm Đường Quy Yến
- Phong Quang Tế Nguyệt
- 1676 chữ
- 2022-02-08 11:51:08
Đương nhiên Tần Nghi Ninh hiểu sự khó xử của Mục Tĩnh Hồ. Hắn là một người trọng tình nghĩa, trước kia đã hứa với sư tổ phải bảo vệ an toàn ch8o Thiên Cơ Tử thì hắn sẽ không đổi ý. Lần này, hắn làm ngược lại ý nguyện của Thiên Cơ Tử, tới cứu hai người bọn nàng như thế đã không dễ dàn3g gì rồi. Tần Nghi Ninh không thể giữ rịt Mục Tĩnh Hồ bên cạnh, cho dù hiện giờ bọn nàng rất cần một người võ nghệ cao cường như hắn bảo vệ. 9
Lúc này, nhờ vào khả năng nói tiếng Tác - ta lưu loát và kỹ năng giao tiếp xuất sắc, Lục Hành đã gây được nhiều thiện cảm với tộc chú6ng của bộ tộc Di Nặc. Nói chuyện phiếm một lát, Tần Nghi Ninh liền thấp giọng nói với Lục Hành chuyện để Mục Tĩnh Hồ quay về.
Lục Hàn5h liền mỉm cười, giải thích với tộc chúng. Tuy không hiểu hắn nói gì, nhưng thấy vẻ mặt tươi cười và ra vẻ hiểu rõ của mọi người, rốt cuộc Tần Nghi Ninh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Mục Tĩnh Hồ không giỏi nói chuyện, lại càng không quen nói những câu xã giao như thế này, chỉ ngại ngùng cười cười, lại một lần nữa nói lời từ biệt Lục Hành và Tần Nghi Ninh.
Tra Can Ba La liền đứng lên, dẫn theo Mục Tĩnh Hồ theo cửa hông đi ra ngoài.
Cáp Nhĩ Ba La liền dẫn Lục Hành và Tần Nghi Ninh tới một căn phòng phái sau căn phòng lớn này:
Ở đây bọn ta có rất nhiều người, các gian phòng đều phân cho phụ nữ và trẻ em, những người còn lại tập trung ở phía trước cùng sưởi ấm. Ta thấy hai người các ngươi hẳn là cũng không quen nghỉ ngơi chung với người khác, hãy cứ ở chỗ này ngủ một đêm đi, sau đó ta nghĩ biện pháp liên lạc với tộc chúng, tìm cách cùng chạy trốn.
Lục Hành cười nói:
Tốt lắm, các ngươi sắp xếp là được.
Cáp Nhĩ Ba La liền mỉm cười rời đi.
Lúc này Tần Nghi Ninh đã bắt đầu cảm thấy nhiệt độ tăng lên. Trên người nàng, những vết roi đậm nhạt lằn ngang lằn dọc, sau thời gian đầu nóng rát, bây giờ chỉ cần nàng nhích một ngón tay cũng động đến vết thương, đau đến mức nàng phải nhíu mày. Trước mặt mọi người, nàng còn có thể xốc lại tinh thần kiên cường chống đỡ, không để lộ chút sợ hãi nào, nhưng lúc này nàng cũng không cần phải tiếp tục kiềm chế nữa.
Lục Hành lắc đầu cười khổ, nói:
Ngươi không biết rồi, nàng là người đã thành thân, lần này bị A Na Nhật và Tư Cần bắt tới. Tuy ta có ý đối với nàng ta, nhưng tính tình nàng cao thượng, chung thủy với trượng phu của mình. Ta cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lại càng không muốn ép buộc nàng. Hôm nay nếu ta ở lại chăm sóc cho nàng quả thật nàng sẽ cảm kích ta, nhưng cũng sẽ xa lánh ta.
Tra Can Ba La nghe vậy liền mỉm cười nói:
Các ngươi thật nhiều quy củ. Chuyện này nếu xảy ra ở bộ tộc Di Nặc chúng ta, các cô nương và dũng sĩ đều có thể chủ động theo đuổi. Hai người nếu sống chung không hòa thuận, cũng có thể xin tộc trưởng cho phép tách ra. Sau khi tách ra, mọi người đều có tự do riêng của mình, có thể đi tìm người khác. Ta nghe nói nữ tử chỗ của các ngươi, dù chỉ bị người khác đụng vào người, cũng đều phải tự sát?
Đúng thế. Nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy. Vì sinh kế, trong dân chúng bình thường cũng có nữ tử xuất đầu lộ diện, giao tiếp làm ăn. Chỗ của bọn ta cũng vừa trải qua chiến tranh, yên ổn chưa được hai năm. Một số quy củ cao quý cũng chỉ có người cao sang mới sử dụng, còn đám dân đen như bọn ta thì không cần phải tuân thủ. Tuy nhiên chúng ta lo lắng hơn cả là vấn đề đạo đức.
Có nước nóng để nàng uống một chút cũng tốt rồi. Hơn nữa, bọn ta giết nữ Khả Hãn, bên ngoài truy binh đang lục soát, bọn ta cũng không dám mời đại phu để người khác chú ý.
Lục Hành nói.
Lúc này hai thiếu niên mới gật đầu, mang tới một ít củi tới phòng trong nhóm lửa, lại đặt một cái bình sứ cũ kỹ lên nấu nước.
Lúc này Tần Nghi Ninh đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, cuộn mình trong góc như một con tôm.
Thấy nàng càng lúc càng yếu đi, Lục Hành vội vàng đi ra ngoài nói với Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La.
Hai người nghe nói Tần Nghi Ninh bị A Na Nhật quất roi, đều buồn bã lắc đầu:
Ở đây bọn ta không có thuốc. Các nam đinh trong tộc nhân đều đã bị giết, người già yếu, phụ nữ và trẻ em phải làm trâu làm ngựa cho nữa ma đầu, hở một chút còn bị đánh đập, sỉ nhục, có nhiều người đã chết do vết thương bị nhiễm trùng và lên cơn sốt. Ta đi tìm chút củi lửa cho ngươi, ngươi dùng tạm. Nhưng ở đây cũng không có đại phu, bọn ta cũng không mời nổi đại phu.
Trong lúc nhất thời, hai thiếu niên buồn bã đến mức mặt mày nhăn lại.
Lục Hành xoay người lại, dùng tiếng Đại Chu nói với Mục Tĩnh Hồ:
Trưởng bối trong nhà còn cần ngươi chăm sóc, ngươi mau trở về đi. Hôm nay đa tạ ngươi tương trợ.
Nói rồi, hắn hành lễ với Mục Tĩnh Hồ.
Mục Tĩnh Hồ đáp lễ, nói:
Ta rất áy náy vì không thể tiếp tục bảo vệ các ngươi.
Lục Hành cười nói:
Ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều, sao lại còn áy náy? Nếu áy náy, cũng là chúng ta áy náy vì đã làm liên lụy ngươi, kéo ngươi vào tình cảnh hỗn loạn này.
Nhưng Tần Nghi Ninh đã vội vàng kéo áo hắn lại:
Đừng, như vậy phiền phức lắm. Bộ tộc Di Nặc bị A Na Nhật đối xử tàn nhẫn, đã thê thảm lắm rồi, ngươi không thấy ba mươi mấy người phải vây quanh một đống lửa trong đại sảnh đó sao. Có lẽ củi ở nơi này cũng không phải dễ dàng kiếm được.
Không được, hiện giờ thương thế của nàng rất nặng, còn đang sốt, ít nhất phải cho nàng uống một chút nước nóng sạch sẽ mới được. Chúng ta vất vả lắm mới thoát ra được, nếu vì chuyện này mà nàng mất mạng, nàng nghĩ có đáng hay không?
Tần Nghi Ninh đã không kiềm chế được nữa, cả người run rẩy, ngay cả đầu ngón tay cũng đều lạnh đến mức phải nắm chặt lại thành nắm đấm.
Thấy vẻ mặt của Tần Nghi Ninh, Lục Hành biết nhất định là vết thương của nàng đang hành hạ, liền đỡ nàng tới ngồi xuống một chỗ trải cỏ khô và khăn trải gường cũ nát trên mặt đất, lo lắng hỏi:
Nàng không sao chứ? Có phải là đang sốt không?
Tần Nghi Ninh cả người run rẩy, ôm cái bọc quần áo cuộn mình trong góc tường lạnh lẽo, gắng gượng mỉm cười nói:
Không sao, vết thương nhiễm trùng, sốt là bình thường. Sức khỏe ta vốn tốt, nghỉ ngơi một chút là đỡ thôi.
Ta đi xin họ chút củi lửa, cũng đốt một đống lửa ở chỗ này, nấu chút nước nóng cho nàng uống.
Lục Hành liền định đi ra ngoài.
Nghĩ vậy, Lục Hành lại đi ra ngoài nhờ trợ giúp. Cũng may là ở nơi này đều là người già, phụ nữ và trẻ em, có mấy bà già có kinh nghiệm xử lý vết thương, cũng sẵn lòng tới trợ giúp.
Lục Hành liền tránh ở bên ngoài, mời mấy bà già vào giúp Tần Nghi Ninh rửa vết thương rồi thoa thuốc.
Cáp Nhĩ Ba La ghé lại gần Lục Hành, thấp giọng nói:
Ta còn tưởng rằng ngươi và nữ tử xinh đẹp như thiên tiên kia là một đôi chứ! Ta có thể thấy được là ngươi rất quan tâm nàng ta, sao không nhân cơ hội này chiếu cố nàng ta? Như vậy cũng có thể vun đắp tình cảm, khiến nàng ta cảm kích ngươi.
Theo ánh lửa, Lục Hành thấy mồ hôi lạnh rịn ra trên trán nàng và sắc mặt nàng ửng đỏ bất thường, lại thêm đôi môi trắng bệch, trong lúc nhất thời lo lắng, hắn cũng bất chấp cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, vội đưa tay áp lên trán nàng, thăm dò nhiệt độ cơ thể của nàng.
Nóng quá!
Vết thương trên người Tần Nghi Ninh đều do nàng tự băng bó qua loa, thuộc cũng không nhất định là thuốc tốt nhất, vết thương thật ra cũng cần rửa sạch, rồi thoa thuốc lên.
Đạo đức, quả thực là chỉ có những người ở tầng lớp dưới đáy của xã hội mới có suy nghĩ này. Người cao quý, chẳng hạn như nữ Khả Hãn, làm việc chưa bao giờ suy xét đạo đức hay không có đạo đức, cái họ nghĩ chỉ là bản thân thoải mái hay không thoải mái thôi.
May mà nữ ma đầu kia đã chết.
Đúng vậy. Cũng may là có hai người các ngươi.
Lục Hành và hai anh em Tra Can Ba La nhìn nhau cười.
Tần Nghi Ninh bị vết thương dày vò hơn nửa ngày, tới hừng đông ngày kế tiếp, nhiệt độ của nàng mới dần dần trở lại bình thường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.