• 1,598

Chương 83: Nàng dâu mới có thế lực mạnh mẽ


Tần Tuệ Ninh tự cho là che giấu rất tốt tâm tư của mình, nhưng ngay cả nàng ta thoát được ánh mắt của mọi người, cũng không qua được đôi mắt tinh tườn8g của Tần Hòe Viễn, một người lọc lõi chốn triều đình.


Tuệ tỷ nhi.
Tần Hòe Viễn từ tốn nói.

Tần Tuệ Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt chợ3t chạm phải ánh mắt của Tần Hòe Viễn, liền hoảng sợ cúi đầu xuống:
Phụ thân.

Nhị phu nhân và Tam thái thái liền chúc mừng Tần Hòe Viễn được ban mỹ thiếp.
Tần Hòe Viễn thấy không có chuyện gì lớn, liền đứng dậy nói:
Con xin cáo lui trước, xem lúc này Tôn thị còn muốn ra ngoài không.

Lão Thái Quân lo lắng nói:
Con cứ ăn uống bồi bổ cái đã rồi tính sau, muốn làm chuyện gì, cũng không cần gấp gáp, đừng làm tổn hại đến sức khỏe.

Lão Thái Quân suy nghĩ một chút, khuôn mặt cũng lộ vẻ tươi cười:
Tốt, tốt, tuy hôm nay con là Thái sư, nhưng dù sao Tào Quốc trượng quyền khuynh thiên hạ nhiều năm như vậy, có rất nhiều môn sinh cũ, nền tảng còn vững chắc hơn con. Hoàng thượng gả con gái ông ta cho con làm thiếp cũng là trợ giúp con. Nhà chúng ta và và Tào gia trở thành thông gia, chẳng phải bao nhiêu hiểu lầm đều được hóa giải? Sau này có nhạc gia là Tào Quốc trượng, con và Hoàng thượng cũng thành anh em cột chèo, tốt lắm, tốt lắm!

Càng nói, lão Thái Quân càng cảm thấy sảng khoái, gương mặt tươi cười nói:
Con yên tâm, việc này cứ giao cho ta sắp xếp, nhất định sẽ rất nở mày nở mặt, không để Tào thị bị thua thiệt.

Tần Hòe Viễn liền gật đầu.
Trưởng nữ của Tào Quốc trượng, còn không phải là chị ruột của Tào Hoàng hậu sao?
Vị Tào di nương sắp vào cửa này, năm nay đã ba mươi tuổi, có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Trước kia, nàng ta kén chồng hơi lâu, cho tới năm hai mươi tuổi mới được gả chồng. Nào ngờ mới được ba năm đã thành quả phụ, ở góa từ đó đến nay, rất nhiều người nói nàng ta cũng nên tái giá rồi.
Không ngờ, Hoàng thượng lại ban nàng ta cho Tần Hòe Viễn làm thiếp!

Ngươi là bé gái được nhà chúng ta nuôi dưỡng mười bốn năm, mặc dù hôm nay đã biết chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng ở trong lòng lão Thái Quân, trong lòng ta và mẫu thân ngươi, chúng ta vẫn xem ngươi là người của Tần gia, chưa bao giờ xem ngươi là người ngoài, nhưng chính ngươi đã tự biến mình thành người ngoài.

Phòng trong không một tiếng động, mọi người với những biểu hiện khác nhau trên khuôn mặt, đều đổ dồn ánh mắt vào Tần Tuệ Ninh.

Cho dù Nghi tỷ nhi trở về nhà, nhưng chi phí ăn mặc của ngươi cũng đều là tiêu chuẩn dành cho tiểu thư trong phủ chúng ta, chưa bao giờ có nửa phần bạc đãi ngươi. Ngươi nhớ lại kỹ càng xem, có phải là như vậy không? Ta mong rằng ngươi có thể đi theo đường ngay, chuyện quá khứ ta có thể xem như chưa từng xảy ra. Thế nhưng cuộc sống của ngươi sau này ra sao, là tùy ở bản thân ngươi. Ta đã nói hết lời, ngươi đi chăm sóc cho mẫu thân ngươi đi.

Ý Tần Hòe Viễn muốn nói, việc nàng an bài đã thành công, vì danh dự, Hoàng đế cũng không thể truy cứu chuyện này. Dù sao cũng không thể quật mồ lên, như vậy chẳng phải càng khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng?
Tần Nghi Ninh thở ra một hơi nhẹ nhõm, gật đầu nói:
Dạ, con sẽ nói với mẫu thân. Nếu mẫu thân biết sự nhân nghĩa và anh minh của một nhà tổ phụ cũng không uổng phí, thì nhất định cũng sẽ thấy phấn khởi.


Ừ.
Tần Hòe Viễn gật đầu, nhìn sang lão Thái Quân, nói:
Có một việc còn phải nhờ mẫu thân sắp xếp cho con.

Lão Thái Quân nói:
Có chuyện gì, con cứ nói.


Hoàng thượng hạ chỉ, ban trưởng nữ của Tào Quốc trượng cho con làm thiếp, sẽ vào cửa trước giao thừa. Hôm nay Tôn thị bị bệnh, mà cô nương của Tào Quốc trượng có thân phận đặc thù, mong rằng mẫu thân theo tình hình cụ thể mà xúc tiến, không nên phụ thánh ân của Hoàng thượng.

Vừa nghe xong, mọi người trong phòng đều im lặng.

Phụ thân nói rất đúng.
Giọng nàng ta gượng gạo và run rẩy, muốn biện bạch vài câu nhưng không nói nên lời.
Trước kia nàng ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy mình vô tội, mấy người lão Thái Quân, Tôn thị, ngoại tổ mẫu… đều bất công với nàng ta. Sau khi Tần Nghi Ninh trở về, nàng không chỉ cướp đi tất cả những gì nàng ta có mà còn hết mắng lại đánh, chà đạp nàng ta dưới chân.
Nàng ta đã không nghĩ ra, sự tồn tại của bản thân nàng ta đối với Tần Hòe Viễn là một bằng chứng cho thấy ông bị người khác lừa gạt, là một vết nhơ đối với một người thông minh cơ trí như ông. Sao nàng ta lại quên đi vụ này chứ? Phụ thân là một nhân vật oai phong một cõi, sao có thể chấp nhận đời mình có vết nhơ? Lại còn giữ
vết nhơ
ấy bên mình cho ngột ngạt?
Tần Nghi Ninh đứng ở hành lang, đột nhiên nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Nàng lại một lần nữa lâm vào tình cảnh cần có người đồng cảm sao?
Xem ra trong phủ này không có ai là người thật sự ngu ngốc, tất cả mọi người đều nhìn ra được, Tào thị còn chưa vào cửa, nhưng địa vị của nàng ta trong lòng lão Thái Quân đã rất cao rồi.
Cả người Tần Tuệ Ninh lạnh toát như rơi vào hố băng, trên mặt lại đỏ bừng.
Nàng ta vốn tưởng phụ thân bận việc triều chính, cả ngày không ở nhà, tất nhiên không hiểu rõ chuyện trong nhà lắm, bất luận nàng ta làm thế nào, cùng lắm lừa gạt được lão Thái Quân là được rồi.
Hôm nay, những lời Tần Hòe Viễn vừa nói đã vạch trần tất cả ý nghĩ của nàng ta.
Tần Nghi Ninh bước tới hành lễ với lão Thái Quân và Tần Hòe Viễn, lại lần lượt hành lễ với các nữ trưởng bối trong phòng, rồi mới đứng qua một bên.
Tần Hòe Viễn liền hỏi:
Mẫu thân con đã đỡ chưa?


Bẩm phụ thân, sức khỏe của mẫu thân đã khá hơn, chỉ là do quá mức đau lòng nên thần trí không được tỉnh táo lắm. Đêm qua, mẫu thân luôn miệng mê sảng, con nghe cảm thấy rất đau lòng.


Vâng. Đa tạ phụ thân quan tâm.
Tần Nghi Ninh cảm động mỉm cười, đôi mắt ướt long lanh như biết nói.
Trước ánh mắt như mắt thú cưng nhìn mình, trên khuôn mặt Tần Hòe Viễn cũng hiện ra nét cười.

Dân chúng đã tự phát tẩm liệm nam đinh của phủ Định Quốc công, lát nữa con nói cho mẫu thân con biết, dù Hoàng thượng muốn truy cứu thì cũng không cách nào truy cứu, chuyện này thế là xong rồi.

Về diện mạo thì tất nhiên là không tệ rồi, nhưng tính cách như thế nào, ai có thể đảm bảo?
Người thiếp này vào cửa, nếu chẳng may ngang ngược bướng bỉnh, sau lưng còn có Tào Quốc trượng và yêu hậu làm chỗ dựa, không biết người trong Tần phủ có được sống yên ổn hay không?
Tất cả mọi người đều hơi thấp thỏm.
Hóa ra chuyện gì Đại bá cũng đều biết cả, thường ngày ông mặc kệ chuyện trong nhà, chỉ vì không muốn hỏi tới mà thôi.
Lần này, do Lục tiểu thư báo tin cho nên Tôn thị mới giận dữ xông ra khỏi từ đường, rồi ngất xỉu trước cửa Từ Hiếu Viên, bây giờ còn nằm trên giường chưa dậy nổi, nếu chẳng may Tần Hòe Viễn bắt lỗi Nhị phòng, thì sắp tới chồng của bà sẽ khó mà thuận lợi làm việc trong triều.
Nên biết rằng, Nhị lão gia chỉ giữ một chức quan nhàn hạ ở Bộ Lễ, hưởng bổng lộc mà thôi. Người bên ngoài bận rộn lo lắng nghĩ cách nịnh bợ Thái tử Thái sư còn không được, không lý gì bọn họ là người một nhà, lại bởi vì lỗi của thứ nữ mà đắc tội với người.
Bất cứ nhà ai gặp phải chuyện như vậy, tinh thần không sụp đổ mới là lạ.
Mọi người đều thở dài.
Tần Hòe Viễn:
Con cố gắng khuyên nhủ mẫu thân, nhưng phải chú ý thân thể của mình. Ta biết con hiếu thảo, nhưng một số việc cũng có thể giao cho người hầu đi làm, con thấy đó, mặt con tiều tụy rồi. Con còn nhỏ, đang trong tuổi lớn, phải chú ý nhiều hơn.

Bây giờ Tần Hòe Viễn nói như vậy, chẳng lẽ là muốn đuổi nàng ta đi sao?
Lão Thái Quân cũng căng thẳng, lo lắng gọi:
Mông ca nhi!

Tần Hòe Viễn nhìn lão Thái Quân, điềm đạm mỉm cười, khoát tay áo, ý bảo bà đừng lo lắng.
Tần Tuệ Ninh không còn dám nói quanh co, sợ hãi hành lễ rồi lui ra.
Tần Hòe Viễn nhìn theo bóng lưng của nàng ta lắc đầu, bàn tay thon dài lại nâng chén trà lên.
Ở bên cạnh, Nhị phu nhân càng thêm xấu hổ.
Nhị phu nhân liền cười nói:
Hôm qua Lục nha đầu hành động lỗ mãng, ta đã quở mắng nó, quả là ta dạy dỗ không tốt, mong Đại bá đừng để bụng.

Tần Hòe Viễn cười nói:
Đệ muội không cần tự trách, việc này đầu đuôi là do Tuệ tỷ nhi gây nên, cũng không trách đệ muội được.

Nhị phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lão Thái Quân đuổi theo Tần Hòe Viễn, lảm nhảm căn dặn, đưa ông ta tới hành lang mới quay trở lại, phấn khởi gọi Nhị phu nhân và Tam thái thái tới, bắt đầu bàn bạc việc làm thế nào nghênh đón người thiếp mới.
Lúc này các vị cô nương đều được mời ra ngoài.
Tần Nghi Ninh khoác một chiếc áo choàng vải màu xanh sẫm, khi ra ngoài sân, Tam tiểu thư, Thất tiểu thư và Bát tiểu thư đều kéo nàng lại an ủi một hồi, rồi mới ra về.
Cho dù mọi người không hiểu những quanh co ngoắt ngoéo trong triều đình, nhưng việc Tào Thái sư bị mất chức, Tần Hòe Viễn lập tức trở thành Thái sư, thì hai nhà này đã kết thành cừu hận.
Hoàng thượng lại chuẩn bị đưa con gái của Tào Quốc trượng vào Tần phủ, rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
Huống chi, vị này lại là tỷ tỷ của yêu hậu!

Có mấy câu này ta muốn nói với ngươi, ngươi lĩnh hội được bao9 nhiêu, là tùy ở nhận thức của ngươi.


Dạ, xin phụ thân cứ giáo huấn.
Đôi tay buông thõng hai bên của Tần Tuệ Ninh nắm lại thành nắm đấm. <6br>
Tần Hòe Viễn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nói bằng giọng ôn hòa:
Ngươi tự biết lai lịch của mình, là ta bị lừa gạt nhiều năm, sau khi phát h5iện sự việc, ta có thể đưa ngươi đến Dưỡng Sinh Đường, ngươi thấy có đúng không?

Sắc mặt Tần Tuệ Ninh trắng bệch như tờ giấy, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, máu huyết ở tay chân như đông đặc lại.
May mà Tần Hòe Viễn là người phân minh, biết chuyện này là do dưỡng nữ của chi trưởng gây ra là tốt rồi.

Tứ cô nương tới.

Bên ngoài có tiểu nha hoàn thông báo, không bao lâu đã thấy Tần Nghi Ninh mặc một áo khoác màu trắng, bên dưới là váy bát phúc màu xanh sẫm, mái tóc dài tết kiểu song bình kế được buộc bằng dải băng màu xanh sẫm, không chút phấn son, không đeo nhẫn và trâm cài, đi tới.
Nàng vốn trời sinh cao gầy tươi đẹp, nhan sắc quyến rũ, lúc này mặc một bộ trang phục mộc mạc, cộng với sắc mặc tái nhợt vì mệt mỏi và vành mắt hơi thâm quầng càng khiến mọi người nhìn mà thương xót.
So với trang phục màu hồng vừa rồi của Tần Tuệ Ninh, rõ ràng là bộ trang phục của nàng phù hợp với tình cảnh của một người có nhiều người bên ngoại vừa qua đời.
Trong lòng mọi người không khỏi thầm nghĩ: đúng là khác máu tanh lòng, rốt cuộc người không cùng dòng máu vẫn kém hơn, Tần Tuệ Ninh cũng quá vô tình.
Năm xưa, vì đường làm quan của con trai, lão Thái Quân đã xu nịnh Định Quốc công như thế nào, vài ngày nữa, bà ta cũng sẽ nịnh bợ Tào gia như thế ấy.

Xưa nay chỉ thấy người mới cười, không thấy người xưa khóc. Người thiếp đến từ thông gia có thế lực mạnh mẽ như vậy, với một người có tính tình kiêu ngạo và ngay thẳng như mẫu thân nàng, sẽ phải chung sống như thế nào đây?

Người bình thường nếu bị người khác áp chế thì cũng đành, nhưng Tôn thị vốn đã quen cao cao tại thượng, bây giờ phải chịu lép như vậy, sợ là bà sẽ càng bị kích động.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cẩm Đường Quy Yến.