Chương 516 : ꧁༺༒ Có Người Đi Tới Ngăn Cản༒༻꧂
-
Cân Cả Thiên Hạ
- ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻
- 1376 chữ
- 2019-07-28 12:54:25
Úc, Xuân Đức có phần ngạc nhiên khi thấy con cá tạp mà trước đây không lâu vẫn còn sợ tí nữa thì khóc bây giờ lại có can đảm lớn tiếng quát hắn. Ngay lúc hắn đang muốn có nên giải quyết tên này không thì có một ông lão lớn tuổi gầm lên :
" Dám tàn sát người cùng tông vô cơ dù ngươi có là đệ tử tinh anh cũng phải chết, loại súc sinh không bằng heo chó như ngươi đang lý không nên sống ở trên đời này."
Âm thanh to , rõ truyền đi bát phương, âm thanh lớn đến nổi chấn động khiến cho người ở gần lui ngược ra sau một đoạn dài.
Xuân Đức là loại người gì, một ma đầu cái thế giết người như ngóe, hắn làm quái gì quan tâm đến đồng môn , đồng tông hay đồng tộc, dám làm hắn bực lên thì liền giết sạch, một phương pháp để không có kẻ thù là tiêu diệt hết bọn chúng là được, nhổ cỏ tận gốc dù là một sợi ý niệm cũng không tha.
Nếu kẻ địch mạnh hơn thì dùng âm chiêu, nếu có thể giết được thì liền giết không cần dài dòng. Còn giống như ông lão mới vừa chửi hắn là súc sinh thì hắn muốn ngay lập tức bóp chết.
Bốp
Nghĩ liền làm, một phát nát tươm , một tên Bất Hủ Cảnh với hắn lúc này chỉ là muỗi mà thôi. Xuân Đức một chưởng đập cho ông lão nát đầu xong thì lạnh lẽo nhìn những người phía sau. Nhưng rất nhanh thì hắn có quyết định, giết sạch hết là được cùng lắm thì mang lão tam rời đi nơi đây.
" Thôi các ngươi cũng đi chết đi cho đẹp trời."
Xuân Đức nâng tay lên đập xuống hời hợt như đập ruồi vậy. Nhưng lúc này lại có một âm thanh gấp gáp hô lớn.
" Tiểu sư đệ nhanh dừng tay không được hạ sát thủ với bọn họ."
Xuân Đức nhận ra âm thanh này, chủ nhân âm thanh này chính là sư tỷ của lão tam. Nghĩ tới sau này lão tam còn ở đây học tập , tu luyện nữa nên hắn đành thu tay lại, chưởng pháp tan biến nhưng pháp lực tàn dư thì vẫn còn một chút ,một chút pháp lực tàn dư ấy cũng chỉ làm đám người kia phun ra ít nội tạng mà thôi không có đi gặp ông bà dưới suối vàng.
Vì tránh để lộ cái gì nên hắn cho thằng đệ đi ra, hai người thân thể giống nhau đến 90% trừ ánh mắt cùng màu tóc. Nhưng hắn cũng đã chuẩn bị lí do cho việc này rồi.
Hương Hương chạy tới nhìn một đám người đang ở bên dưới co quắp liên tục phun ra nội tạng thì không khỏi thở dài. Nàng nhìn Trương Đức ( mới được Xuân Đức mang ra đối phó) nhẹ nhàng nói :
" Sư tỷ biết sư đệ tình huống lúc này những Tông Môn có Tông quy không thể giết chóc bừa bãi vậy được. Còn về chuyện của tiểu muội thì sư phụ đã đồng ý giúp đỡ cứu sống nàng. Được rồi theo tỷ đi về, chuyện nơi đây sẽ có người khác lo."
Trương Đức nghe vậy thì có phần bất mãn, cái gì mà Tông quy chứ ,hắn thấy đại ca hắn làm như vậy mới đúng nhưng nghe lời đại ca hắn vẫn gật đầu đi theo Hương Hương trở về. Xuân Đức ở bên trong không gian vong linh dùng linh hồn tiếp dẫn ở bên trong đầu Trương Đức nói chuyện.
" Đệ không cần lo gì cả mọi việc đã có đại ca, nơi này không giống như ở Ác Ma Điện do mình ca làm chủ , nơi này là một đám ô hợp kết hợp giữa rất nhiều thế lực nên có nhiều chuyện không thể theo ý muốn. Tí nữa kiểu gì mấy người kia cũng bắt bẻ đệ vài chuyện tới lúc đó đệ chỉ cần nhường lại thân xác cho ca là được."
Trương Đức nghe vậy thì dùng linh hồn truyền âm lại :
" Vâng đại ca. Mà đại ca không tìm A Khờ nữa sao ? "
Xuân Đức nói :
" Đại ca cảm ứng được A Khờ rồi nó còn cách nơi đây khá xa nhưng trên đường đi chúng ta sẽ gặp nó, mà làm sao đệ cứ u sầu mãi vậy, vui vẻ lên, đời người có lắm bi ai nói không chừng sau này đại ca của đệ cũng bị ai đó giết chết. Người chết thì cũng chết rồi, người còn sống thì cứ tiếp tục sống thôi."
Trương Đức nghe vậy thì lập tức nói :
" Không thể nào, đại ca là vô địch làm sao có người có thể giết đại ca được."
Xuân Đức nghe thế thì cười đáp :
" Đời mà biết đâu được . Nhưng đại ca cũng không mong ngày đó phát sinh."
Một đường đi lặng lẽ, Trương tam thiếu cùng Hương Hương không ai nói chuyện với ai cả. Cũng không phải là không ai nói chuyện với ai mà là do Trương tam thiếu cảm thấy không vui nên không muốn nói chuyện, dẫn tới không ai nói chuyện với ai.
Chuyện xảy ra ở ngoại môn thì mấy vị phong chủ cũng chú ý , thực tế mà nói bọn họ cũng không quan tâm tới vài ba ngoại môn trưởng lão chết đi mà bọn họ muốn xem người mà Ma Âm Phong chủ chọn lựa thế nào.
Cũng giống như ở tông môn lớn khác thì Thiên Âm Tông cũng có một đại trận hộ tông, thông qua cái đại trận hộ tông này bọn họ có thể nắm bắt được mọi việc trong tông nếu cần. Nhưng mà hiển nhiên cái đại trận này cũng có mức độ, với đẳng cấp của Xuân Đức thì dễ dàng lừa được nó, đến ngay cả người ở gần cũng lừa được huống gì cái đại trận.
Vì thế bọn họ không thể phát hiện được hắn cùng lão tam đổi xác mà chỉ thấy lão tam màu tóc , mắt cùng khí chất biến đổi mà thôi.
Tám vị phong chủ cùng một vị tông chủ đang thông qua hộ tông chiếu xem lại những cảnh Xuân Đức ra tay thì khó lòng mà tin được, nhất là lúc Hương Hương tới, Trương Đức lại ra ngoài đổi lại cho Xuân Đức, bọn họ nhìn mà muốn lồi con mắt ra ngoài, bọn họ khó có thể tin là một người đang sát khí lăng lệ giết người như ngóe trong nháy mắt lại nhu nhu thuận thuận như một đứa bé đi theo sau lưng sư tỷ, mà cái vẻ mặt hờn dỗi của Trương tam thiếu lúc này càng làm cho những vị phong chủ nơi đây bó tay.
Ngồi vị trí lúc trước Lộ Sơn Vương nhìn muội muội của mình nói :
" Muội có mắt nhìn người tốt hơn ta, không ngờ tiểu tử ngốc kia bình thường lúc nào cũng ngây ngô, ta nhớ ngày trước hắn còn bị người khinh bỉ , xem thường vậy mà cũng không có tức giận chỉ là cười cười rồi đi về, ta lúc đó còn nghĩ tiểu tử đó đúng là đồ hèn yếu, vô dụng. Vậy mà lúc tức giận lên thì... chà chà nói sao nhỉ. Một khi tức giận thì máu chảy thành sông. Muội là sư phụ tiểu tử đó có biết tiểu tử kia dùng bí pháp gì không ? "
Lộ Phù Dung lắc đầu nói :
" Không biết, ta cũng không phải con giun trong bụng hắn làm sao biết được, bình thường tiểu tử kia ngoại trừ luyện công một chút ra thì cả ngày chơi với đám tiểu hài tử mà. Đừng nói là bí pháp khi nãy mà đến cả cầm kiếm ta cũng chưa thấy nữa là."
Lộ Sơn Vương uống một ngụm rượu lớn cười nói :
" Mặc kệ hắn dùng bí pháp gì dù sao hắn vẫn là đệ tử của muội, ta nghĩ đời phong chủ tiếp theo muội cũng không cần lo nữa rồi."