• 178

Chương 11


Dịch giả: Diệu Hằng
NXB Thời Đại
XB 2010
Nguồn: Sưu tầm
Toàn thân Laurel run rẩy. cô cảm thấy hai cánh tay ấm áp và mạnh mẽ của David đang vòng quanh người mình, và dường như cô không còn nghĩ được bất cứ thứ gì khác nữa. Chàng trai này là ranh giới cuộc sống của cô, và cô hoàn toàn không dám chắc liệu mình có thể sống sỏt qua những giây tiếp theo đó không nếu cậu ấy buông cô ra. "Mình sẽ phải làm gì đây hả David?"
"Cậu không cần làm gì cả.''
"Đúng rồi," cô nói bằng một giọng chán chường, "mình chỉ cần đợi cho phần thân thể còn lại nhận ra là nó đã chết rồi thôi."
David kéo Laurel lại gần và vuốt ve mái tóc cô. Cô bám chặt chiếc áo sơ mi của cậu khi những giọt nước mắt dâng lên khoé mi và cố gắng đấu tranh để níu lấy từng nhịp thở.
"Không," David thì thầm sát bên tai cô. "Cậu sẽ không chết đâu." Má cậu cọ vào má cô, bộ râu mới mọc lởn chởm chạm vào má cô thô ráp. Chóp mũi cậu lướt dọc theo khuông mặt cô và những giọt nước mắt của Laurel ngừng chảy khi cô tập trung vào cảm nhận khuôn mặt cậu. Cậu thật ấm áp so với làn da luôn mát lạnh của cô. Đôi môi David chạm lên trán Laurel, cô cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng mình. Vầng trán cậu tựa vào trán cô và mi mặt Laurel bừng mở, những ý nghĩ của cô lạc lối trong đại dương xanh thẳm nơi đôi mắt cậu. David dịu dàng đặt môi lên môi cô, và một cơn sóng ấm không giống bất cứ điều gì Laurel từng cảm nhận được trải rộng từ bờ môi ra khắp gương mặt cô.
Laurel không nhúc nhích, David lại hôn cô lần nữa, lần này tự tin hơn. Trong khoảng khắc David đã trở thành một phần của cơn bão cuồng nhiệt trong cô và đôi cánh tay cô quấn lên cổ cậu, kéo cậu lại gần hơn nữa, xiết chặt hơn nữa, cố gắng níu hơi ấm tuyệt vời ấy vào bên trong mình. Có thể đã nhiều giây, nhiều phút, nhiều giờ trôi qua – thời gian là vô nghĩa khi cơ thể ấm áp của cậu áp sát vào người cô và sức nóng ấy trùm lấy cô từng chút một.
Khi David kéo người ra, gần như thô bạo và thở hổn hển, hiện thực lại xâm chiếm tâm trí Laurel. Mình đã làm gì thế này?
"Mình xin lỗi," David thì thầm. "Mình không định… "
"Yên nào," Laurel ép ngón tay lên môi cậu. "Không sao mà.'' Côn không buông David ra, và khi thấy cô không phản đối, David lại ngập ngừng cúi đầu lần nữa.
Nhưng đúng đến giây cuối Laurel lại lắc đầu và ngăn anh chàng lại bằng một bàn tay đặt lên vòm ngực cậu. Cô hít vào một hơi thở sâu rồi nói: "Mình không biết liệu những gì mình cảm thấy có phải là thật không, hay chỉ là mình đang hoang mang và… " Cô ngừng lời. "Mình không thể làm chuyện này được David ạ. Không phải với mọi điều đang xảy ra thế này."
David từ từ lùi lại và im lặng một lúc. "Vậy thì mình sẽ đợi," anh chàng nói, khó mà nghe thấy rõ.
Laurel chậm rãi nhặt ba lô lên. "Mình nên đi khỏi đây," cô nói chẳng vì mục đích nào.
Ánh mắt David dõi theo khi cô rời khỏi căn phòng.
Cô ngừng bước để nhìn lại một lần nữa trước khi bước qua cửa và kéo cánh cửa đóng lại sau lưng.

Giờ Sinh học, Laurel chọn chỗ ngồi thường lệ nhưng không lấy sách vở ra. Cô ngồi thật thẳng và căng tai ra ngóng tiếng bước chân quen thuộc của David. Dù vậy, cô vẫn giật mình khi anh chàng ném phịch cái ba lô lên chiếc bàn bên cạnh. Laurel bắt mình phải ngẩng lên nhìn, nhưng thay vì gương mặt căng thẳng đề phòng mà cô tưởng, cô lại bắt gặp một nụ cười tươi roi rói với vẻ ửng hồng trên hai má đầy hào hứng, sôi nổi. "Mình đã đọc vài thứ đêm qua," anh chàng nói thay lời chào, "và mình có vài giả thuyết."
Giả thuyết ư? Cô không dám chắc là mình có muốn biết hay không. Có điều gì đó hiện lên trên gương mặt anh chàng làm cho Laurel thấy khá chắc chắn là cô không muốn biết.
Anh chàng giở một cuốn sách ra và đẩy nó trên trước mặt cô.
"Một cây bẫy ruồi à?" Cậu thật biết cách nói chuyện dịu dàng với một cô gái đây." Cô cố gắng đẩy cuốn sách trở lại chỗ cậu bạn, nhưng cậu đã đặt cả hai tay và giữ nguyên nó ở đó.
"Hãy lắng nghe chỉ một giây thôi. Mình không định nói cậu là một cái cây bẫy ruồi đâu. Nhưng đọc một chút về tập tính kiếm ăn của nó đi."
"Nó ăn thịt, David ạ."
"Về căn bản thì đúng thế, nhưng đọc lua do tại sao đi." Mấy ngón tay David lướt trên các đoạn cậu đánh dâu bằng bút nhớ màu xanh lá mạ. "Cây bẫy ruồi sinh trưởng tốt nhất ở đất cằn – thường là đất có ít ni – tơ. Chúng ăn ruồi bởi cơ thể ruồi có rất nhiều ni – tơ nhưng không có chất béo hay cholesterol. Đây khônh phải vấn đề ăn thịt, mà là về câc loại dinh dưỡng chất chúng cần." David lật sang trang sau." Nhìn này, ở đây nói về các nuôi cây bây ruồi trong nhà. Có rất nhiều người cho nó ăn các mẫu bánh hamhurher và bít tết, vì, như vậu nói đó, họ chỉ nghĩ: 'Này, nó ăn thịt'. Nhưng làm thế là cậu giết chết cây bẫy ruồi đấy, bởi hamburger có quá nhiều chất béo và cholesterol, mà loài cây ấy thì lại không thể tiêu hoá được thứ đó."
Laurel chỉ nhìn chăm chăm kinh hãi bức ảnh chụp cái cây gớm guốc đó và tự hỏi làm sao mà trên thế gian này David có thể nghĩ cố giống với nó được. "Mình sẽ không nghe tiếp đâu," cô nàng thẳng thừng.
"Chất dinh dưỡng, Laurel ạ. Cậu không uống sữa, đúng không?"
"Không."
"Tại sao không?"
"Nó làm mình phát ốm."
"Mình cá nó khiến cậu phát ốm vì nó có chất béo và cholesterol trong đó. Cậu thường uống gì?"
"Nước bà soda." Cô ngừng lại, suy nghĩ. "Nước ngọt trong món đào đó lon của mẹ mình. Mình thường uống thứ ấy."
"Nước và đường. Cậu có bao giờ cho đường vào lọ cắm hoa để giữ chúng tươi lâu chưa? Những bông hoa thích đường, chúng hút lấy nó ngay lập tức."
Sự giải thích của David đã mở ra quá nhiều ý nghĩa. Đầu Laurel bắt đầu quay cuồng. "Vậy tại sao mình không ăn ruồi nhỉ?" Laurel hỏi vẻ mỉa mai khi đưa tay day day hai bên thái dương.
"Chúng quá nhỏ để làm thức ăn cho cậu, mình hình dung thế. Nhưng hãy nghĩ về những thứ cậu ăn đi. Hoa quả tươi và rau xanh. Cây cối sinh trưởng trong đất và hút lên tất cả những dinh dưỡng thông qua bộ rễ. Cậu ăn hoa quả, rau xanh và cũng có được các dưỡng chất ấy giống như nếu cậu có rễ và có thể tự kiếm chất dinh dưỡng vậy."
Laurel im lặng đến mấy giây trong khi thầy James bắt đầu điểm danh. "Vậy cậu vẫn nghĩ mình là một cái cây à?" Laurel thì thầm hỏi.
"Một cái cây đã tiến hoá đâng kinh ngạc tới đẳng cấp tối thượng," David đáp. "Nhưng mà đúng thế, một cái cây!"
"Thật điên rồ."
"Mình không biết," David nói miệng cười toe toét. "Mình lại nghĩ nó thật tuyệt vời."
"Cậu vốn là kẻ đam mê khoa học mà. Còn mình là một cô gái chỉ muốn qua lớp học thể dục mà không bị nhìn ngó chằm chằm thôi."
"Chẳng sao cả," David vẫn khăng khăng. "Mình sẽ nghĩ là nó thật tuyệt vời với cả hai chúng ta."
Laurel xì một tiếng khiến thầy James chú ý.
"Laurel, David? Hai em có vui lòng chia sẻ trò vui của hai em cho cả lớp không?" Thầy hỏi, một tay chống lên cái hông gầy nhom của mình.
"Không ạ, thưa thầy." David nói. "Nhưng cảm ơn vì thầy đã đề nghị." Mấy đứa xung quanh cười phá lên, nhưng thầy James trông chẳng hài lòng chút nào. Sau khi những tiếng cười lắng xuống, thầy thở dài và quay lên với tấm bảng trắng. Laurel ngả người ra sau và cười ngất. David: một. Thầy giáo, người muốn được bảnh như David ư? Zero!

Thứ Bảy, Laurel lại đến nhà David để "học". David cho cô xem một bài báo tìm thấy trên mạng về cách cây cối hấp thụ khí cac-bon thông qua lá. "Thế còn cậu thì sao?" Anh chàng hỏi. Laurel đang ngồi trên giường, các cánh hoa được thả tung ra và quay về phía ô cửa số hướng tây nơi chúng có thể hứng ảnh nắng mặt trời. Đó chỉ là một trong nhiều lợi thế của việc "học bài" nơi căn nhà vắng vẻ của David. Cậu đã vô củng nỗ lực để không nhìn chằm chằm vào cô – dù Laurel không chắc liệu cậu có đang liếc trộm những cánh hoa hay là dán mắt vào phần eo để trần của mình.
Cô nàng cũng chẳng bận tâm nữa.
"À, mình không có lá – ngoại trừ mấy cái lá bé xíu dưới những cánh hoa này. Mình chưa có," cô nói thêm một cách khó hiểu.
"Về căn bản thì không, nhưng mình nghĩ có thể tính đến da của cậu."
"Sao lại thế? Dạo này trong nó xanh xao à?" Laurel hỏi, rồi lại nín bặt. Cái ý nghĩ biến thành màu xanh lá khiến cô nàng nghĩ tới Tamani và mái tóc màu xanh của anh ta. Cô không muốn nghĩ về người con trai đó. Thật quá xáo động. Và có vẻ không công bằng khi nghĩ đến anh ta trong khi cô đang ở cùng David. Như thế là phản bội theo một cách lạ lùng nào đó. Cô để dành những ý nghĩ đó vào buổi đêm, chỉ khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
"Không phải tất cả lá cây đều có màu xanh," David vẫn liến lấu nói mà chẳng chủ ý. "Hầu hết cây cối, lá có bề mặt tiếp xúc lớn nhất, còn với cậu đó là làn da. Bởi vậy có lẽ cậu hấp thụ khí cac-bon qua da." Anh chàng đỏ mặt. "Cậu thích mặc áo hở vai thậm chí cả khi trời lạnh."
Laurel khuấy lon Spite bằng cái ống hút. "Thế thì tại sao mình lại thở" Mình có hô hấp, cậu biết mà!" Cô nói vẻ châm trích.
"Nhưng cậu có buộc phải thế không?"
"Ý cậu là gì khi nói mình phải làm thế? Dĩ nhiên là mình phải thở rồi!"
"Mình không nghĩ là cậu phải hô hấp. Dù sao thì cũng không phải theo cái cách mà mình và mọi người khác thường làm. Hay ít nhất cũng không thường xuyên. Cậu có thể nín thở trong bao lâu?"
Laurel nhún vai. "Đủ lâu."
"Thôi nào, cậu vẫn bơi mà – cậu phải biết chứ. Ước lượng sơ sơ thôi!" David nhấn mạnh khi cô nàng lắc đầu.
"Mình chỉ ước lượng được khi đã xuống dưới nước thôi. Mà rút cuộc thì mình đâu có ở dưới đó nhiều đâu. Mình chỉ hay làn ướt tóc thôi, bởi vậy mình không biết."
David cười ngoác miệng và chỉ vào cái đồng hồ đeo tay. "Chúng mình thử tìm hiểu xem nhỉ?"
Laurel chiếu tướng anh chàng đến mấy giây rồi đẩy lon soda ra và thúc vào ngực David, miệng cười toe toét. "Mình mệt mỏi vì bị thí nghiệm rồi. Chúng ta hãy xem cậu có thể nín thở được bao lâu đi."
"Rất công bằng, nhưng kế đó là đến cậu."
"Đồng ý."
David hít vào mấy hơi thật sâu và khi Laurel nói bắt đầu, anh chàng hít vào một phổi đầy không khí và ngả người ra sau trên ghế. Anh chàng nín thở được năm mươi hai giây mặt đỏ tía tai trước khi không khí cạn kiệt và đến lượt Laurel.
"Không cười," Cô nàng cảnh cáo. "Cậu có thể sẽ thổi bay mình đấy."
"Mình cực kỳ nghi ngờ đấy!" Anh chàng nở nụ cười tự mãn cùng cái vẻ tự tin thường có khi anh chàng biết chắc là mình đúng.
Laurel hít vào một hơi thật sâu và ngả người ra sau trên mấy chiếc gối của David. Anh chàng nhìn chăm chú vào cái đồng hồ bấm giờ kêu bíp bíp mấy tiếng khe khẽ.
Nhiều giây trôi qua, nụ cười đắc ý của anh chàng làm Laurel nhụt nhuệ khí, cô bèn quay ra phía cửa sổ. Cô ngắm một chú chim sải cánh bay trên nên trời xanh nhạt cho tới khi nó mất hút khỏi tầm mắt phía trên một ngọn đồi.
Chẳng cón gì khác thú vị để nhìn, cô bắt đầu chú ý đến lồng ngực mình. Nó bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cô đợi thêm một lúc nữa rồi quyết định là mình không thích cảm giác này và thả hơi ra. "Đấy. Phán quyết của cậu là gì hả?"
David nhìn vào đồng hồ. "Cậu đã nín thở lâu nhất có thể đấy chứ?"
"Lâu nhất theo như mình muốn."
"Cái đó không giống thế. Cậu có thể tiếp tục lâu hơn hả?"
"Có lẽ, nhưng càng lúc càng không thoải mái."
"Bao lâu nữa?"
"Mình không biết," cô đáp, hơi bối rối. "Mình kéo dài được bao lâu thế?"
"Ba phút hai mươi tám giây."
Mất một lúc để những con số đó lắng xuống. Cô ngồi dậy. "Cậu đã để mình thắng hả?"
"Không. Cậu chỉ chứng minh cho giả thiết của mình thôi.''
Laurel nhìn cánh tay mình. "Một cái lá ư? Thật không?"
David cầm lấy cánh tay cô và đặt tay mình bên cạnh. "Hãy kiểm tra xem – nếu cậu nhìn gần, cánh tay chúng mình không giống nhau cho lắm. Thấy không?'' Anh chàng nói, chỉ vào những mạch máu chạy dọc cánh tay mình. "Cứ chi là các tĩnh mạch vẫn thường nổi lên nhiều hơn ở bọn con trai, nhưng với làn sáng của cậu, cậu ít nhất vẫn có thể thấy những đường sọc xanh nhạt chư. Nhưng cậu chẳng có cái nào cả!"
Laurel xem xét cánh tay mình rồi hỏi: "Cậu nhận ra điều đó khi nào?"
Anh chàng nhún vai vẻ tội lỗi. "Khi mình kiểm tra mạch của cậu, nhưng cậu quá kích động nên mình đã quyết định đợi một thời gian. Hơn nữa, mình muốn làm vài tra cứu trước."
"Cảm ơn cậu…" Cô nàng im lặng một lúc lâu khi những ý nghĩ ào qua đầu. Nhưng một lần nữa, chúng lại dẫn đến một kết luận cũ. "Mình thật sự là một cái câu, phải không?"
David ngước lên nhìn cô, rồi trang trọng gật đầu. "Mình nghĩ vậy."
Laurel không biết tại sao những giọt nước mắt lại dâng lên. Nó không hẳn là một sự ngạc nhiên. Nhưng trước đây cô chưa bao giờ thực sự chấp nhận nó. Giờ thì cô đã chấp nhận, và cô cảm thấy một hỗn hợp nhưng sợ hãi, nhẹ nhõm, khinh ngạc và cả buồn bã tràn ngập trong mình.
David leo lên giường bên cạnh cô. Không nói mộ lời, cậu ngả người ra sau trên tấm ván đầu giường va kéo Laurel vào vòm ngực mình. Cô dễ dàng chấp nhận và tận hưởng sự yên ổn dịu dàng trong vòng tay David. Đôi tay cậu thỉnh thoảng vuốt ve dọc cánh tay và lưng cô, cẩn thận tránh những cánh hoa mềm mại.
Laurel có thể nghe thấy tiếng tim cậu đập nhẹ nhàng, nó gợi cô nhớ tới những điều thân thuộc. Và đáng tin cậy nữa.
Hơi ấm từ cơ thể cậu lan toả sang cô, làm ấm cô y hệt như cái cách mặt trời vẫn làm. Cô hơi mỉm cười và dịch lại gần chút nữa.
"Cậu sẽ làm gì vào thứ Bảy tới?" David hỏi, giọng anh chàng nghe vang vang trong lồng ngực nơi cô áp tai vào.
"Mình không biết nữa. Cậu sẽ làm gì?"
"Điều đí tuỳ thuộc vào cậu. Mình đang nghĩ đến những gì Tamani nói với cậu."
Laurel nhắc đầu khỏi ngực anh chàng. "Minh không muốn nói về chuyện đó."
"Tại sao không? Anh ta đã đúng về việc cậu là một cái cây mà! Có lẽ anh ta cũng đúng về… về việc cậu là một tiên nữ."
"Làm sao cậu có thể nói đâu là chỗ cái kính hiển vi của cậu có thể nghe được hả David?" Laurel hỏi kèm theo tiếng cười vang, cố giữ cho câu chuyện trở nên nhẹ nhàng. "Nó có thể ngừng hoạt động nếu nó nhận ra chủ nhân nó quá là phi khoa học đấy."
"Cũng khá là phản khoa học khi có một cô bạn là một cái cây đấy," David nói, từ chối tiếp nhận giọng điệu hài hước của cô.
Laurel thở dài, nhưng lại ngả đầu vào ngực anh chàng. "Mọi cô bé đều ao ước mình được làm một nàng công chúa hay tiên nữ hay tiên cá hoặc đại loại thế. Đặc biệt là những cô bé không biết bố mẹ thực sự của mình. Nhưng cậu sẽ đánh mất giấc mơ đó khi cậu lên sáu tuổi. Cà không ai còn nghĩ đến điều đó nữa khi học mười năm." Cô nàng bướng bỉnh. "Chẳng có thứ gì kiểu như tiên nữ cả."
"Có lẽ là không, nhưng cậu không cần thiết phải là một nàng tiên thật sự."
"Ý cậu là gì?"
David nhìn chăm chú vào bông hoa của cô. "Có một vũ hội hoá trang ở trường vào thứ Bảy tới. Mình nghĩ cậu có thể tới đó với tư cách là một tiên nữ. Cậu biết đấy, hãy quen với ý nghĩ nó như một bộ hoá trang trước khi cậu cứ cố nghĩ nó là hiện thực. Hãy thoải mái với nó đi."
"Gì cơ? Đeo một đôi cánh buộc bằng dây da và mặt một bộ váy kiểu tân thời nào đó ư?"
"Cậu đã có một đôi cánh rồi đấy thôi," David nói, giọng nghiêm túc.
Những lời David nói từ từ loé dạng trong đầu Laurel và cô ngồi dậy nhìn anh chàng với vẻ không thể tin được. "Cậu muốn mình đến đó trong bộ dạng thế này ư? Với bông hoa xoè tung cho mọi người thấy sao? Chắc cậu điên rồi! Không! Không đời nào!"
"Hãy nghe nào," David nói rồi cũng ngồi dậy. "Mình đã nghĩ rồi. Cậu biết mấy thứ vòng hoa kim tuyến trang trí rồi chứ? Nếu chúng mình bọc nó quanh phần đài hoa rồi vòng lên qua vai cậu, sẽ không ai biết nó là đồ thật đâu. Họ chỉ nghĩ nó là một bộ hoá trang thật oách thôi."
"Mình không thể coi thứ này là một bộ hoá trang David ạ. Nó quá đẹp và quá thật."
David nhún vai. "Người ta thường tin vào điều cậu nói với họ." Anh chàng ngoác miệng cười. "Và cậu thật sự nghĩ là có ai đó nhìn cậu và nói: 'Hừm, minh nghĩ cô gái kia là một cái cây' sao?"
Điều đó nghe thật ngu xuẩn, Laurel chợt nhớ về bộ lễ phục lung linh màu xanh da trời mà cô đã mặc tới hôn lễ của một người họ hàng của mẹ vào hè năm ngoái. "Mình sẽ suy nghĩ về chuyện này," cô nàng lẩm bẩm.

Sau giờ hõ ngày thứ Tư, David phải làm việc nên Laurel quyết định đến thư viện. Cô bước tới chỗ bàn hướng dẫn nơi cô thủ thư đang cố gắng giải thích hệ thống Dewey Decimal() cho một cậu nhóc rõ ràng chẳng hiểu gì và cũng chẳng muốn hiểu. Sau vài phút cậu ta nhún vai và bỏ đi.
() : Hệ thống phân loại ở thư viện do Melvil Dewey phát triển vào năm 1876.
Với một tiếng thở dài thất vọng, cô thủ thư quay sang Laurel. "Cô giúp gì được em?"
"Em có thể dùng Internet không ạ?" Laurel hỏi.
Cô thủ thư mỉm cười, có lẽ vui mừng vì một câu hỏi có chừng mực. ''Máy tính ở đằng kia kìa," cô ấy chỉ. "Hãy mở nó bằng số thẻ thư viện của em, em sẽ được dùng nó trong một tiếng."
"Chỉ một tiếng thôi ạ?"
Cô thủ thư chúi người ra và trước vẻ thần bí. "Đó là quy định chúng ta phải lập ra từ vài tháng trước. Có một phụ nữ rỗi việc đã đến đây và chơi trò xếp bài trên mạng suốt cả ngày." Cô nhún vai rồi đứng thẳng người lên. "Em biết nó là thế nào rồi đấy, một vài kẻ điên rồ như thế đã nhẫn tâm làm cho những quy định trở nên khắc nghiệt. Dù sao, đường truyền cũng là tốc độ cao đấy nhé," cô ấy nói thêm trong khu quay trở lại với những chồng sách đang phải scan.
Laurel hướng tới phòng làm việc cá nhân của thư viện nơi có duy nhất một chiếc máy tính được nối mạng. Không giống cái thư viên chồng chất sách báo mà Laurel và bố vẫn hay thường đến ở Eureka, thư viện thành phố Cresent không lớn hơn một ngôi nhà bình thường là bao. Nó có một giá sách truyện tranh, một giá sách truyện người lớn, và một cái khác thì chất đầy các cuốn sách tham khảo cũ kỹ. Ngay cả loại sách đó cũng chẳng nhiều lắm.
Laurel mở máy tính, và sau khi liếc nhanh đồng hồ, cô bắt đầu vào /p>
Bốn mươi lăm phút sau cô đã tìm được những bức tranh tiên nữ sống trong các bông hoa, mặc áo quần làm bằng hoa, và đang nhấm nháp từng ngụm trà trong những chiếc tách hoa bé tý xíu. Nhưng chẳng có gì đề cập đến tới thần tiên là nhữg bông hoa thực sự cả. Hay là cây cối. Hay bất cứ thứ gì. Chẳng đâu vào đâu cả, cô nàng cáu kỉnh nghĩ.
Laurel bắt đầu đọc lướt qua một bài báo trên Wikipedia, những cứ hai ba câu là cô nàng lại phải tra cứu một tham chiếu mà mình không hiểu, thế nên cô chỉ đọc được khoảng một trang bài báo.
Hít một hơi sâu, cô nheo mắt và bắt đầu đọc lại bài viết đó.
"Mình thích các nàng tiên!"
Laurel suýt ngã khỏi ghế vì giọng Chelea vang ngay bên tai cô.
Chelsea ngồi phịch xuống cái ghế cạnh Laurel. "Mình đã qua giai đoạn này một năm trước rồi, hồi đó trong đầu mình lúc nào cũng chỉ có thần với tiên! Mình có khoảng mười cuốn sách tất cả nói về tiên và treo những bức tranh thần tiên đầy trên tường ấy. Mình thậm chí còn tìm thấy cả một cuốn sách mỏng của một gã nào đó giả định về chuyện Ireland đã bị Seelie Court() kiểm soát như thế nào cơ. Và mặc dù những ý tưởng đó của hắn có hơi cường điệu, nhưng phải thừa nhận hắn đã nêu được vài điểm khá hợp lý."
()Seelie Court là một cụm từ thường xuất hiện trong các câu chuyện thần thoại của người Ireland, người Scoland hay ngưởi Celt, dùng để chỉ một nhóm các vị tiên Mùa Hè hay Ánh sáng, đối lập với Usceelie Court gồm các vị tiên Mùa Đông hay tiên Bóng Tối.
Laurel đóng đường link nhanh nhất có thể.
"Trong thời kỳ tăm tối, con người đã nghĩ ra rằng bất cứ điều gì xấu xa xảy ra điều do thần tiên," Chelsea tiếp tục, dường như không để ý thấy Laurel vẫn chẳng nói lời nào. "Dĩ nhiên, họ cũng quy kết mọi điều tốt đẹp xảy đến là do thần tiên, bởi vậy mình đoán nó ngang nhau. Thế đấy." Cô bạn cười hết cỡ. "Vậy cậu tra cứu về tiên để làm gì thể hả?"
Miệng Laurel khô khốc. Cô cố nghĩ ra một lý do nào đó nhưng sau khi vắt óc quanh một tá các truyền thuyết đối lập nhau về thần tiên, cô vẫn chẳng nghĩ được gì cả. "Ừm, mình chỉ muốn khám phá để…" Cô khó khăn lắm mới nhớ ra Chelsea học cùng lớp Ngữ Văn với mình trước khi định dùng nó làm lý do.
Rồi Laurel nhớ tới lời đề nghị của David.
"Mình sẽ đến vũ hội thứ Bảy này trong vai một nàng tiên," cô buộc miệng nói. "Mình đang thử tìm hiểu một chút về họ."
Khuôn mặt Chelsea sáng bừng lên. "Tuyệt quá! Mình thật sự muốn là một nàng tiên đấy. Bọn mình cùng sánh đôi nhé!"
Ồ, tuyệt. "Thực ra. David đang làm cho mình một đôi cánh. Cậu ấy nói sẽ làm mình ngạc nhiên.''
"Ồ." Chelsea ngần ngữ giây lát. "Cũng được. Thế thì có lẽ mình nên hợp tác với Ryan." Đôi má cô bạn hơi ửng hồng. "Cậu ấy đã mời mình vào thứ Sáu."
"Thế thì hay quá."
"Phải. Cậu ấy thật đáng yêu. Cậu ấy đáng yêu phải không, Laurel?"
"Chắc chắn rồi.''
"Tốt quá." Cô nàng trông có vẻ suy tư đến cả phút. "Vậy cậu sẽ đi cùng David à?"
Laurel gật đầu.
Chelsea mỉm cười, mặc dù trông có vẻ hơi đau khổ. "Thế thì cậu sẽ là một nàng tiên lộng lẫy lắm đấy. Bình thường trông cậu đã thực sự giống tiên nữ rồi mà, thế nên mọi thứ sẽ hoàn hảo ngay thôi!"
"Mình ư?"
Chelsea nhún vai. "Ừ. Đặc biệt là mái tóc và làn da sáng của cậu ấy! Mọi người từng nghĩ các thiên thần là tiên, vì thế tiên chắc hẳn phải rất chói sáng và có thân hình mong manh lắm!"
Mong manh ư? Laurel nghĩ, hơi sửng sốt.
"Trông cậu sẽ rất hoàn hảo." Chelsea nói. "Mình sẽ đợi cậu ở cửa vào. Mình muốn được chiêm ngưỡng bộ đồ hoá trang của cậu đầu tiên."
"Ừ." Laurel đáp với nụ cười ngượng ngạo. Cô nàng không thích cái cách đột nhiên tự khoá mình vào ý tưởng của David. Nhưng như thế còn tốt hơn là nói với Chelsea sự thật.
"Sao cậu lại lướt web ở đây thể?" Chelsea hỏi. "Máy tính nhà cậu không nối mạng hả?"
"Nhà mình dùng Internet quay số," Laurel trả lời, đảo mắt chán ngán.
"Thật á? Vẫn còn có cái đó á? Bố mình là dân kỹ thuật máy tính nên ông đã lắt đặt toàn mạng không dây trong nhà mình. Nhà mình có tới sáu cái máy tính nối Internet tốc độ cao. Bố mình sẽ chết mất nếu mình kể với ông ấy là cậu vẫn còn dùng Internet quay số. Lần tới hãy qua nhà mình nhé! Đường truyền rất nhanh và mình sẽ cho cậu mượn vài quyển sách, được chứ?"
Theo phản xạ tự nhiên, Laurel nói đồng ý, nhưng sao cô có thể tới nhà Chelsea mà tra cứu chứ. Chelsea quá lanh trí, cô ấy sẽ có thể chắp ghép các sự việc lại với nhau.
Vả chăng cũng chẳng có manh mối nào cả. Laurel chẳng tìm thấy một nguồn thông tin riêng rẽ nào nói về sự tồn tại của loài tiên giống như mình. Thứ gần nhất mà cô tìm được là những nữ thần rừng – các tinh linh của rừng – và họ chỉ là linh hồn của cây cối mà thôi.
Còn Laurel thì chắc chắn bản thân mình không phải một linh hồn.
"À, mình phải đi đây," Chelsea nói. "Mình phải tiến hành và tra cứu thực tế." Cô bạn nhấc cuốn sách lịch sự của mình lên. "Mình phải tìm ít nhất ba nguồn dữ liệu ngoài mạng. Thề với cậu là cô Mitchell đã quá lạc hậu rồi. Hẹn gặp cậu vào ngày mai chứ hả?"
"Ừ," Laurel đáp và vẫy tay. "Mai nhé!'' Laurel quay trở lại cái máy tính để xem thêm một tra cứu nữa. Nhưng khi cô mở được đường dẫn ra thì đã hết thời gian dùng máy.
Laurel thở dài và thu thập các mẩu ghi chú rải rác. Nếu cô muốn tra cứu thêm thì phải quay lại vào ngày khác. Cô lướt mắt qua phía trên các giá sách nơi thấp thoáng mái tóc quăn khoẻ khoắn của Chelsea.
Nhà của Chelsea sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Một sự thuận tiện quá trớ trêu!
~°°°°°°~
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cánh Tiên.