• 178

Chương 9


Dịch giả: Diệu Hằng
NXB Thời Đại
XB 2010
Nguồn: Sưu tầm
Ngày hôm sau, Laurel cảm thấy như người dở sống dở chết. Cô không muốn tin vào bất cứ điều gì mà gã trai tên Tamani kia nói. Nhưng cô không thể ngăn mình nghĩ về nó, và không ngừng băn khoăn, lo lắng. Liệu có đúng như vậy không? Rồi cô sẽ nổi giận với chính mình vì đã ngớ ngẩn như thế, và rồi toàn bộ vòng quay đó sẽ bắt đầu lại.
David đuổi kịp cô ở hành lang nhưng Laurel đã tìm cách lẩn vào lớp trước anh chàng.
Nhưng Laurel chẳng thể tránh mặt cậu trong giờ Sinh học.
Anh chàng vội vã tuyên bố chủ quyền với chỗ ngồi thường lẽ bên cạnh Laurel. "Cậu sao thế?" Anh chàng hỏi. "Nó đang xòe rộng ra à?" Cậu thì thầm trước khi cô kịp quay đi.
Laurel lắc đầu và mái tóc rũ quanh khuôn mặt cô giống như bức tường ngăn giữa hai người.
David dịch chiếc ghế của mình lại gần hơn chút nữa trong lúc cả lớp đang ồn ào vào chỗ. "Laurel, cậu phải nói chuyện với mình. Cậu đang khiến chính cậu phát điên lên khi giữ cho mọi thứ như thế này đấy."
"Mình không thể…" Giọng cô nghẹn ngào khi những giọt nước mắt dâng lên trong khóe mi. "Bây giờ mình không thể nói được."
David gật đầu. "Chúng mình sẽ nói chuyện sau giờ học nhé?" Cậu thì thầm khi thầy Porter bắt đầu lên lớp.
Laurel gật đầu, lén lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên má.
David đập nhẹ vào chân Laurel dưới gầm bàn rồi bắt đầu nguệch ngoạc viết vào cuốn vở của mình.
Ngày hôm đó lê thê trôi qua trong khi Laurel cứ loay hoay, hết tự nhiếc móc mình vì đã hứa sẽ kể với David, rồi lại tự an ủi rằng cô có thể kể cho một ai đó. Cô không biết làm thế nào để bắt đầu. Làm thế nào mà ai đó có thể xuất hiện và nói: "Ồ, này, tớ có thể là một sinh vật trong thần thoại đấy!"
"Mình không phải!" Laurel khẽ thì thầm. "Điều đó thật ngu ngốc."
Nhưng cô không thuyết phục bản thân tin được,
Sau giờ học. Laurel và David đi bộ về nhà David, Anh chàng dường như cảm thấy cô chưa thật sẵn sàng , thế nên hai người chỉ bước đi trong im lặng.
Anh chàng đặc biệt lịch thiệp khi giúp cô leo qua hàng rào sau nhà. bàn tay chủ động tránh phần lưng của Laurel. Cậu nâng hai cánh tay cô lên khi cô nhảy xuống từ trên hàng rào, và ngay cả khi cô tiếp đất và đứng vững, cậu vẫn khi thu tay về,
Laurel cảm thấy một ham muốn mãnh liệt được cuộn mình tựa vào vòng ngực của David và quên đi tất cả những điều vô nghĩa lý này. Nhưng cô biết rằng điều đó là không thể. David nhìn cô đăm đăm không chớp mắt cho tới khi cô thọc hai tay vào túi áo và ép mình phải quay đi.
"Lối này." David nói, dẫn đường khi học đi ra chỗ cái cây vặn xoắn nọ.
Laurel ngước lên vòm lá rập rạp phía trên đầu. Giờ đã là tháng Mười và lá cây đang ở trong trạng thái chuyển giao hoàn hảo, Viền lá màu cam và đỏ – với một vài cành khoe sắc màu nâu, còn ở trung tâm, chúng vẫn đấu tranh duy trì sắc xanh biếc. Nó làm cho khu rừng trở nên đẹp tuyệt vời với sự pha trộn của nhiều sắc màu, nhưng nó cũng khiến Laurel hơi buồn khi nhìn thấy màu xanh bị thua trong cuộc chiến chống lại càng càng nhiều gam màu chói lọi , rực rỡ.
Và Laurel nghĩ đến bông hoa của chính mình. Nó sẽ từ từ chết đi giống những chiếc lá kia ư? Nó có đau đớn không? Lòng cô thắt lại vì lo lắng. Cho dù nó có đau đớn, thì nó cũng đáng để biến đi. Nhưng Tamani cũng nói cô sẽ mọc lai một bông hoa khác vào năm sau mà. Có nhiều điều kẻ lạ mặt đó nói cô hy vọng là sự thật. Nhưng phần còn lại thì… cô thậm chí chẳng muốn nghĩ đến nữa.
Bất chấp tất cả, những ý nghĩ của Laurel vẫn cứ vẩn vơ quay lại. Và dù cô ghét phải chấp nhận nó, thì không phải là bởi cái thông tin quá sức kì quái kia, mà bởi chính Tamani. Hắn đã khuấy đảo cảm xúc của cô – khai mở những cảm xúc mà cô chưa từng trải qua. Những ham muốn cháy bỏng với một người mà thâm chí không biết họ – trước đây Laurel chưa bao giờ cảm thấy như thế. Chưa từng với bất kỳ ai. Nó thật kích động và háo hức, nhưng cũng hơi rùng rợn. Một phần trong con người cô dường như hoàn toàn mất khả nắng kiểm soát. Cô cũng không chắc là mình có thích cảm giác ấy hay không.
Tên con trai đó cũng quá… quá đẹp đẽ – từ đó có chính xác không nhỉ? Nó có vẻ là một từ thích hộ thật. dù hắn là cái gì đi nữa, cô cũng khó có thể rời mắt khỏi hắn. Đó chính là phần khiến cô băn khoăn liệu hắn có phải là một loại ảo ảnh nào đó không. Một giấc mơ siêu thực.
Cô nhìn trân trân vào cổ tay mình, nơi cô đã kỳ cọ đi cái lớp bột lấp lánh đó. Đó là hiện thực. Cô nàng tìm thấy một vệt nhỏ của nó trên chiếc quần jean khi về đến nhà. Hắn ta phải có thực!
Và có một mối nghi ngờ cứ lởn vởn trong đầu Laurel mà cô không thể xua tan nó đi, dường như trước đây cô đã gặp hắn. Gẵ trai đó hành động như thể hắn biết rõ cô. Sao hắn lại biết cô cơ chứ? Làm thế nào hắn biết được cô? Toàn bộ chuyện này khiến đầu óc Laurel lúc nào cũng quay cuồng.
"Vậy, đã xảy ra chuyện gì ngày hôm qua?" Cuối cùng David cũng hỏi khi họ nhìn thấy cái cây lần trước.
Laurel rên rỉ – thật ngu ngốc làm sao khi tất cả chuyện này dường như bắt đầu sau khi cô đồng ý nói chuyện với David. "Nó thật ngớ ngẩn David ạ, mình cũng không biết tại sao mình lại quá bấn loạn lên nữa. Có lẽ vì nó khiến cho mình cảm thấy thật ngu xuẩn."
"Có phải là chuyện… ờ… bông hoa không?"
"Có lẽ đại loại thế. Mình không biết," Laurel nói. Nhưng lời lẽ cứ tuôn trào ra trong khi cô bắt đầu bước nhanh. "Nếu nó là sự thật, mình không thể tin truyện đó được. Mình bắt đầu nghĩ chính mình đã dựng lên toàn bộ chuyện này, giống như một giấc mơ mà mình không nhớ là đã ngủ hay đã làm gì đó vậy."
"Cậu đang không tỉnh táo đấy."
"Tỉnh táo," Laurel lập lại với mội cái khịt mũi tỏ ý chê bai. "Khi mình kể cho cậu nghe điều mà gã đó đã nói thì mình còn kém tỉnh táo hơn nữa cơ."
"Ai cơ?"
Laurel ngừng bước và tựa người vào một thân cây. "Mình đã gặp một kẻ ở mạn trên khu đất cũ. Một tên con trai, đại loại thế." Gần như là một người đàn ông, nhưng Laurel không nói ra câu đó. "Hắn nói hắn sống ở đấy."
"Trên khu đấy của nhà cậu à?"
"Đó là điều mình đã nói."
"Thế bố mẹ cậu nói gì?"
Laurel lắc đầu. "Họ không thấy hắn."
"Cậu gặp hắn một mình à?"
Laurel gật đầu.
"Một tên con trai lạ mặt, và một mình cậu? Thật may là hắn đã không làm tổn hại đến cậu đấy!" David ngừng vài giây rồi khẽ hỏi. "Cậu có bị đau không?"
Nhưng Laurel lắc đầu. "Không phải như thế đâu." Trong khoảng khắc, cô nhớ đến cảm giác khi đang ngồi trên tràng cỏ nhỏ đó. "Lúc ấy mình cảm thấy an toàn, mình đã được an toàn. Hắn ta… anh ta biết mình. Mình không biết bằng cách nào. Anh ta nhìn thấy bông hoa và chẳng ngạc nhiên gì cả. Anh ta đã bảo với mình đó là hiện tượng nở hoa."
"Sự nở hoa á?"
"Anh ta cũng nói nó sẽ biến mất trong vòng vài tuần tới. Đó chỉ là một phần trong cuộc nói chuyện thôi, mình đang hy vọng và cầu nguyện cuộc nói chuyện đó là có thật."
"Hắn ta là ai thế? Hắn có nói không?"
"Anh ta bảo tên anh ta là Tamani." Ngay lúc vừa nói ra tên người con trai ấy, Laurel lập tức ước gì mình không làm thế. Cái tên ấy dường như có ma lực và việc nói nó ra thành tiếng khiến Laurel cảm thấy mất kiểm soát, thấy lòng mình dâng lên một sự thôi thúc lạ lùng. Gương mặt hắn xâm chiếm tâm trí cô, ngăn cản tầm nhìn tới bất cứ thứ gì khác. Đôi mắt mãnh liệt của hắn, cái nụ cười nửa miệng ấy, cái cách cô bị bao trùm trong cảm giác dễ chịu và thân thiết khi hắn chạm vào cô…
"Tamani à?" David lên tiếng, đưa cô quay lại với hiện thực. "Cái tên kì quái!"
Laurel chỉ gật đầu, tự buộc những ý nghĩ của mình quay về hiện tại.
"Hắn còn nói gì nữa?"
"Anh ta bảo là đồng loại của mình, đó là lí do tại sao anh ta biết về hiện tượng trổ hoa."
"Đồng loại của cậu á? Thế có nghĩa là gì?"
Laurel cười, cố phá vỡ sự căng thẳng, nhưng chẳng có tác dụng gì. "Điều đó thật ngớ ngẩn. Anh ta… anh ta nói mình là một bông hoa, một cái cây."
"Một cái cây?"
"Chính xác. Nó thật ngớ ngẩn."
David ngưng ngang để suy ngẫm điều này. "Còn gì nữa không?" Anh chàng hỏi.
"Còn gì nữa không à? Thế chưa đủ tồi tệ hay sao? Anh ta nói mình là một cái cây kì dị. Mình không phải là cây cối! Mình không phải!" Cô khăng khăng.
David tựa lưng vào thân cây và trượt người ngồi xuống đất, bàn tay để trên đầu gối. "Nó sẽ giải thích được rất nhiều điều đất, cậu biết mà," anh chàng ngập ngừng.
"Ôi, làm ơn đi David, cậu đừng như vậy."
"Hắn còn nói điều gì khác nữa không?" David hỏi, lờ đi lời chỉ trích của cô.
Laurel quay người đi và bắt đầu bứt những mấu vỏ cây nhỏ. "Anh ta chỉ nói vài điều điên rồ khác nữa, tất cả chỉ có thế."
David đứng lên đi về phía cái cây mà cô đang tấn công và đợi cho tới khi cô ngước lên nhìn cậu. "Nếu nó chỉ là một cuộc nói chuyện điên rồ thì sao cậu lại buồn rầu như thế?"
"Bởi vì… bởi vì nó quá ngu ngốc."
"Laurel!"
Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt David.
"Hắn đã nói gì?"
"Ngu ngốc lắm. Anh ta nói mình là một… cậu sẽ phì cười mất."
"Mình sẽ không cười. Hắn đã nói cậu là cái gì?"
Cô nàng thở hắt ra một hơi rõ dài và hai vai rủ xuống phía trước. "Anh ta nói mình là một tiên cây," Laurel thì thầm.
David lặng im một lúc rồi đưa tay lên, đưa ngón tay cái ra vạch một đoạn chừng sáu bảy phân. "Một tiên cây à?" Câu nhắc lại với vẻ hồ nghi.
"À, hiểu nhiên là mình lớn hơn thế một chút," Laurel giễu cợt.
David chỉ mỉm cười.
"Gì chứ?" Giọng cô đanh đá hơn, không chủ ý, nhưng cô chẳng xin lỗi.
"Chì là, à, nó khá hay ho đấy chứ."
Tay Laurel chống lên hông. "Một gã trai điên khùng nào đó tuyên bố mình là một sinh vật tưởng tượng hoang đường và điều đó là hay ho với cậu đấy à?"
Giờ thì David thẹn đỏ mặt, cậu nhún vai. "Nếu mình phải chọn ra một người gợi cho mình nghĩ tới một nàng tiên thì đó sẽ là cậu đấy."
Laurel đã mong David cười nhạo và bảo với cô chuyện này thật ngớ ngẩn. Nhưng anh chàng lại thuộc dạng tin vào câu chuyện ấy. Và thậm chí dù Laurel có biết là cậu ta đang giả vờ đi nữa, thì nó cũng khiến cô nàng bực mình. "Chúng ta có thế đi bây giờ chứ?" Cô quay người và bắt đầu đi ngược trở lại con đường mòn.
"Đợi đã." David chạy theo bắt kịp cô. "Nó không khiến cậu tò mò sao?"
Tâm trạng bực tức của Laurel bùng nổ. "Không, David!" Cô quát. "Không hề. Minh muốn về nhà, đi ngủ và khi thức dậy, mình sẽ thấy tất cả chỉ lad một giấc mơ. Bông hoa đó, cái bướu đó, thậm chí cả trường học nữa, chưa bao giờ xảy ra cả! Đó là những điều mình muốn đấy!" Cô nàng quay ngoắt đi mà chẳng để cậu bạn trả lời, và cứ thể chạy nhanh xuống một con đường mòn ngẫu nhiên – theo hướng ngược lại với nhà David. Cô chẳng buồn quan tâm nó dẫn tới đâu nữa. Cô phải đi thật xa.
"Điều gì làm cậu lo sợ hơn, Laurel," David hét lên phía sau cô, "rằng hắn đúng hay hắn sai?"

Laurel chạy cả quãng đường về nhà và đứng thở hổn hển ở lối xe chạy mấy phút trước khi đi lên con đường vòng tới trước nhà cô. Tháng Mười, ngày càng lúc càng ngắn hơn và mặt trời đã bắt đầu lặn. Cô đổ sụp người xuống hiên trước, vòng hai tay ôm quanh đầu gối. Đó là thời kỳ kì ảo khi những đám mây đỏ tía nhuộm một màu vàng cam phát sáng rực rỡ, Laurel thích nhất thời khắc này trong ngày. Ngôi nhà mới của họ có một mặt tiền lớn hướng tây được trổ cửa sổ, và cô thường cùng mẹ đứng trước nhà ngắm nhìn nhứng đám mây bừng lên sắc đỏ tía sáng chói, rồi từ từ nhạt dần thành màu hoa từ đinh hương khi ráng cam của mặt trời đang tắt lịm bao trùm khắp không gian.
Tối nay đối với Laurel chẳng còn vẻ đẹp huy hoàng đó.
Laurel nhìn ra khoảng sân có rặng cây sơn thù du thân trắng sắp thành hàng trên lối đi trước nhà. Cô băn khoăn tự hỏi giữa chúng và cô có bao nhiêu điểm chung. Liệu Tamani có đáng tin hơn người bố, người mẹ đang sống sờ sờ và chờ đợi cô bên cửa mỗi ngày?
Cô nhìn xuống đôi bàn chân của mình. Chẳng suy nghĩ, cô tuột đôi dép xỏ ngón ra và thục đầu ngón chân vào lớp đất tơi xốp của luồng hoa trước nhà. Cô thở gấp gáp để ngăn cơn hốt hoảng trong khi vầy đất tơi bằng chân và quay lại đôi dép của mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô đi vào sân sau, vùi chân xuống đất màu và nâng hai cánh tay lên trời? Da cô có từ từ cứng chắc lại thành vỏ cây không? Cô sẽ nở thêm nhiều cánh hoa nữa, chúng mọc từ trong dạ dày hay từ trên đỉnh đầu nữa nhỉ?
Đó là một suy nghĩ khủng khiếp.
Nhưng Tamani trông bình thường mà. Nếu anh ta thật sự giống như cô, thì phải chăng cô sẽ không thay đổi? Laurel vẫn không dám tin vào bất cứ điều gì mà anh ta nói.
Cửa trước kêu lằh cách, Laurel chiếu tướng đôi chân mình và quay người lại vừa lúc bố cô ló đầu ra. "Bố nghĩ mình nghe thấy tiếng ai đó," ông nói và mỉm cười. "Con đang lảm gì vậy?"
Laurel ngừng lại, cố nhớ xem điều gì đầu tiên khiến mình đứng lại và ngồi xuống. "Con chi đang ngắm hoàng hôn thôi," cô đáp với một nụ cười gắng ngượnng.
Ông bố thở dài và tựa vào khung cửa trước. "Nó thật đẹp, phải không?"
Laurel gật đầu và cố nuốt khan cái cục nghẹn trong họng.
"Vài tuần vừa rồi con rất lặng lẽ, Laurel ạ. Con vẫn ổn đấy chứ?" Ông nhẹ nhàng hỏi.
"Con chỉ hơi căng thẳng vì trường học thôi ạ," Laurel nói dối. "Nó khó khăn hơn con nghĩ." Bố cô ngồi xuống bậc thềm cùng con gâi. "Con giải quyết nó được rồi chứ?"
"Vâng, chỉ là hơi tốn nhiều công sức quá thôi."
Bố cô mỉm cười và quàng cánh tay qua vai cô. Laurel cứng người nhưng bố cô dường như không để ý thấy hoặc do những cánh hoa mỏng được lớp vải dày ngăn cách khỏi bị phát hiện. "Thế thì, chúng ta có rất nhiều đào để tăng năng lượng cho con đấy," ông nói và cười tươi rói.
"Cảm ơn bố."
"Vào nhà khi con đã sẵn sàng nhé," ông nói. "Gần giờ ăn tối rồi đấy.''
"Bố à?"
"Hả?"
"Hồi bé con có… khác biệt so với những đứa trẻ khác không?"
Bố cô dừng lại, nhìn mặt Laurel, rồi lại ngồi xuống cùng cô trên bậc thềm. "Ý con là sao?"
Laurel đắn đo việc cả tin vào bố, nhưng ngay trước khi định nói, cô đã đổi ý. Cô muốn khám phá xem ông biết được điều gì trước đã. "Như cách ăn của con ý. Những đứa trẻ khác mà con biết chẳng bao giờ ăn giống con cả. Mọi người nghĩ điều đó thật kỳ quặc."
"Có hơi khác biệt thật. Bố chẳng thấy ai ăn nhiều hoa quả và rau hơn con cả. Nhưng bố nghĩ điều đó là lành mạnh. Và con chẳng gặp vấn đề gì cả phải không?"
Laurel lắc đầu. "Con có bao giờ phải đi bác sĩ không?"
"Có chứ. Khi bố mẹ đang hoàn thành thủ tục nhận nuôi, một bác sĩ khoa nhi đã ghé qua nhà mình để chắc chắn là con ở trong tình trạng sức khoẻ tốt." Ông ngừng một lát. "Thực ra, đây là một câu chuyện thật buồn cười. Ông ấy kiểm tra cho con xong và mọi thứ trông có vẻ tốt cả." Bố cô cười to. "Ngoài trừ rằng đầu gối con chẳng phán ứng gi khi bác sĩ lấy cái búa cao su nhỏ đập vào nó. Ông ấy đã lo lắng, nhưng bố không nghĩ nó thực sự có vấn đề gì cả. Rồi ông bác sĩ lôi cái ống nghe ra. Đó là khi mọi thứ trở nên kỳ lạ. Ông ấy cứ di chuyển cái ống nghe khắp lưng và ngực của con. Bố đã hỏi có vấn đề gì và ông ấy bảo rằng bố nên đi kiếm mẹ con. Ông ấy muốn nói chuyện với cả bố mẹ. Vì vậy bố đi tìm mẹ con, nhưng đến khi chúng ta quay lại thì ông ấy lại đang gói ghém các thứ lại. Ông ấy cười và nói con ở trong tình trạng sức khoẻ hoàn hảo."
"Sau đó thì sao ạ?"
"Đó là điều bố đã hỏi ông bác sĩ. Ông ấy không biết bố đang nói gì. Vậy là chuyện đó càng chẳng cải thiện được chút nào quan điểm của mẹ con về các bác sĩ. Suốt mấy tuần, bà ấy cứ nhiếc móc về việc ông ta là một kẻ gàn dở."
"Và bố không bao giờ thực sự khám phá ra à?
Bố cô nhún vai. "Bố không nghĩ có điều gì không ổn với con. Bố nghĩ cái ống nghe của ông ta bị hỏng, hoặc ông ta dùng noi sai cách hay thế nào đấy. Sau đó ông ta nhận ra sai lầm của mình, nhưng không muốn bị coi là kém cỏi nên cố xí xoá nó đi thôi. Các bác sĩ chẳng bao giờ thích thừa nhận là mình sai cả." Ông nhìn sang Laurel. "Thế sao nào? Con muốn bố mẹ đưa con đến bác sĩ à? Bố mẹ đã xin cho con được miễn giờ học thể chất, nhưng nếu con cảm thấy nó giúp con khoẻ hơn thì bây giờ bố mẹ có thể cho con học."
Laurel lắc đầu. Đó là điều cuối cùng cô nàng mong muốn. "Không ạ. Con thực sự không muốn."
"Con ổn chứ hả?"
Laurel cười. "Vâng. Con ổn mà."
"Con chắc chứ?" Bố cô gặng hỏi, đôi mắt dịu dàng nhưng đầy quan tâm.
Cô gật đầu. "Con khoẻ mà."
"Tốt." Ông đứng lên và xoay nắm cửa. "Ồ, nhân tiện bố muốn thông báo, chúng ta đã có được đề nghị từ ông Barnes vào sáng hôm nay rồi."
"Tốt rồi," Laurel nói trong khi nhìn chằm chằm ra đường chân trời đang tối dần. "Con hy vọng ông ta mua nó thật nhanh." Con chẳng bao giờ muốn quay lại nữa, cô nàng thầm nghĩ
~°°°°°°~
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cánh Tiên.