Chương 62: Kính trọng nhưng giữ khoảng cách
Người dịch:Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo
Cục trưởng cục Công an thành phố Cổ Đạt Xuân nhiệt tình bắt tay Bành Viễn Chinh, luôn mãi tỏ thái độ trịnh trọng:
- Đồng chí Tiểu Bành, xin cậu cứ yên tâm, cơ quan công an chúng tôi nhất định sẽ công bằng chấp pháp, đem những người vi phạm pháp luật ra xử lý, mang đến cho người bị hại một công đạo, cũng như cấp cho toàn bộ quần chúng nhân dân một công đạo.
- Lý Minh Nhiên, cậu đại diện cho khu cục và đại đội cảnh sát nhân dân đến bệnh viện thăm mẹ của đồng chí Tiểu Bành. Cần phải tỏ lời xin lỗi chân thành đến mẹ của đồng chí Tiểu Bành và chuyển đạt lời thăm hỏi ân cần của Đảng ủy cục Công an thành phố đến mẹ của cậu ấy.
Lý Minh Nhiên sống lưng thẳng tắp, lớn tiếng vâng lệnh.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười:
- Cảm ơn Cục trưởng Cổ. Kỳ thật tôi cũng không muốn mang đến nhiều phiền toái cho cơ quan công an. Chỉ có điều người gây họa hành vi ác liệt, nếu để cho y nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì ngày sau khẳng định sẽ còn có quần chúng bị hại.
- Cho nên, đây không còn là vấn đề của cá nhân mẹ tôi, mà là liên quan đến tôn nghiêm của pháp luật và công chính của xã hội.
Cổ Đạt Xuân liên tục gật đầu:
- Ừ, không sai, đồng chí Tiểu Bành nói rất đúng. Được rồi, Lý Minh Nhiên cậu sai người đưa đồng chí Tiểu Bành trở về. Đồng chí Tiểu Bành, tôi xin thành thật xin lỗi cậu lần nữa. Là tôi không làm tròn bổn phận của mình.
Đã đến nước này, Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười cảm ơn:
- Cảm ơn Cục trưởng Cổ! Tôi cảm thấy rất yên tâm và tin tưởng vào Cục Công an.
Cổ Đạt Xuân đuôi lông mày nhướng lên, vỗ vai Bành Viễn Chinh, đầy thâm ý nói:
- Đồng chí Tiểu Bành xin cứ yên tâm. Cơ quan chúng tôi tuyệt sẽ không để cho người xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Sau khi vụ án kết thúc, tôi xin mời đồng chí Tiểu Bành ăn một bữa cơm.
Cổ Đạt Xuân cùng với lãnh đạo cơ quan công an tiễn Bành Viễn Chinh ra khỏi phân cục công an khu Tân An, thấy Lý Minh Nhiên tự mình lái xe cảnh sát chở Bành Viễn Chinh rời khỏi, nụ cười Cổ Đạt Xuân chợt tắt, sắc mặt âm trầm xuống.
Ông ta quay đầu lại nhìn Hàn Cương Bình một cách căm tức, liền mắng một hơi. Nếu đơn thuần bị Cục trưởng cục Công an thành phố mắng một chút thì không sao, nhưng Hàn Cương Bình hiểu rõ chính mình lần này tiêu rồi, trong lúc vô ý gặp phải chuyện phiền toái này, vị trí Cục trưởng phân cục có khả năng sẽ không bảo đảm.
Là cán bộ do một tay Cổ Đạt Xuân đề bạt, Hàn Cương Bình trong lòng hiểu rất rõ cách đối nhân xử thế của Cổ Đạt Xuân, mạnh mẽ, cứng rắn. Bởi vì cương vị đặc biệt và nhân tố quyền lực, không cần nói đến cấp dưới, ngay cả cán bộ cấp huyện cục cùng cấp với ông ta, hoặc bọn quan viên của các bộ và ủy ban khác cũng không đáng để vào mắt. Ngay cả Phó chủ tịch bình thường xếp hạng gần cuối, ông ta cũng có thể đè bẹp.
Thái độ của Cổ Đạt Xuân hôm nay khác thường, thậm chí có thể nói là có chút kính cẩn và khiêm tốn. Điều này làm cho Hàn Cương Bình trong lòng càng bi ai. Cái tên tiểu tử Bành Viễn Chinh này đến tột cùng là ai? Con mẹ nó, ngay cả con trai của Bí thư Thành ủy cũng không đến mức hoành tráng như vậy?
Cổ Đạt Xuân phẩy tay bỏ đi. Hàn Cương Bình lạnh lùng quét mắt nhìn Triệu Chuẩn, sau đó nở nụ cười đuổi theo, lên xe của Cổ Đạt Xuân. Ở bên ngoài, ngay trước mặt một số cấp dưới, ông ta cũng có chút khó nói, nhưng khi vào trong xe thì liền không nghĩ đến sĩ diện, luôn mãi cầu xin Cổ Đạt Xuân tha thứ.
Tuy rằng Cổ Đạt Xuân vừa rồi trước mặt mọi người tuyên bố tạm thời cách chức ông ta. Nhưng ông ta lại nghĩ đến quan hệ giữa mình và Cục trưởng Cổ, chẳng lẽ Cục trưởng Cổ lại có thể tuyệt tình?
Thấy ông ta cầu xin một hồi, Cổ Đạt Xuân có chút không kiên nhẫn, khoát tay nói:
- Hàn Cương Bình, vấn đề của anh tạm thời nói sau. Anh hiện tại trở về, dọn sạch sẽ cục diện cho tôi.
Cổ Đạt Xuân có chút ám chỉ. Hàn Cương Bình hiểu ý xuống xe, quay đầu lại nhìn Triệu Chuẩn, ánh mắt trở nên lạnh lùng và vô tình. Loại chuyện này khẳng định là phải có người chịu tội thay. Không thể nghi ngờ, Triệu Chuẩn là người khá thích hợp.
Cổ Đạt Xuân ở trên xe có chút tâm phiền ý loạn nhìn ra ngoài cửa xe, chuẩn bị trở về cục Công an bắt đầu mời dự họp Đảng ủy cục Công an thành phố.
Vụ án của mẹ Bành Viễn Chinh cùng với việc Bành Viễn Chinh bị bắt đến phân cục Tân An, ông ta đầu tiên là nhận được điện thoại của Bí thư Thành ủy Tiết Tân Lai. Ngay từ đầu, ông ta khéo léo muốn khuyên Bành Viễn Chinh nên từ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không. Bởi vì đề cập đến con trai của Cục trưởng cục Nông nghiệp thành phố Trương Thừa Nghiệp, mà Trương Thừa Nghiệp với ông ta lại là bạn học kiêm những thanh niên trí thức xuống nông thông công tác, nên quan hệ rất chặt chẽ. Đương nhiên, quan trọng nhất là Tiết Tân Lai sắp được điều chuyển khỏi thành phố Tân An, nên mệnh lệnh của ông ta trong lòng Cổ Đạt Xuyên cũng giảm đi vài phần.
Nhưng chưa được hai phút, lãnh đạo chủ chốt của sở Công an tỉnh lại đích thân gọi điện đến hỏi về việc này, và nghiêm túc cảnh cáo ông ta. Lãnh đạo Đảng ủy Công an tỉnh và lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy rất chú trọng đến vụ án.
Cứ như vậy, Cổ Đạt Xuân liền cảm thấy khó xử. Ông ta không nghĩ một chuyện nhỏ như vậy, sao lại kinh động đến đại nhân vật ở tỉnh. Dường như chỉ có thể chứng minh rằng người bị đụng có bối cảnh không đơn giản.
Ông ta tuy không muốn truy cứu, nhưng là cục trưởng cục Công an thành phố cấp địa, lãnh đạo tỉnh ủy đã chú ý đến, ông ta làm sao mà kiên trì không quản chứ?
Vì tiền đồ chính trị của mình, quan hệ cá nhân không đáng giá. Hơn nữa, Trương Khải, con trai Trương Thừa Nghiệp gây tai nạn giao thông rồi bỏ chạy là một hành vi trái pháp luật một cách rõ ràng. Nếu làm cho sự việc náo loạn hơn nữa thì chức Cục trưởng cục Công an thành phố của ông cũng không giữ được.
Trở lại văn phòng cục, Cổ Đạt Xuân thẳng đến phòng họp. Trong phòng hội nghị, chín Ủy viên Đảng ủy thành phố đều đã có mặt.
Trên xe, Lý Minh Nhiên vừa lái xe vừa nói chuyện với Bành Viễn Chinh. Nhưng Bành Viễn Chinh đối với y thái độ rõ ràng có chút kính trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách. Người như Lý Minh Nhiên, kiếp trước Bành Viễn Chinh đã từng gặp qua nhiều lần. Lý Minh Nhiên chỉ muốn lợi dụng hắn để đạt được mục đích của mình.
Cho nên, trong lòng liền sinh ra vài phần chán ghét Lý Minh Nhiên.
Lý Minh Nhiên tha thiết nói, đủ thứ chuyện trên đời, nhưng Bành Viễn Chinh chỉ thản nhiên trả lời vài câu, còn lại là duy trì trầm mặc.
Bành Viễn Chinh đối với y lãnh đạm, Lý Minh Nhiên rõ ràng là nhìn ra được, trong lòng ít nhiều có sự khó chịu nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
Cục trưởng cục Công an thành phố Cổ Đạt Xuân ra mặt, cục lại chuẩn bị thành lập tổ chuyên án điều tra vụ án tai nạn xe cộ của Bành Viễn Chinh và việc Bành Viễn Chinh bị tạm giam phi pháp. Điều này khiến cho Lý Minh Nhiên nhận thấy được năng lượng thật lớn của Bành Viễn Chinh. Nhưng rõ ràng lai lịch của Bành Viễn Chinh vẫn còn rất mờ mịt.
Sau khi đến cổng bệnh viện, Lý Minh Nhiên mỉm cười rồi cùng với Bành Viễn Chinh vào thăm hỏi Mạnh Lâm. Vừa lúc Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như bước ra về. Lý Minh Nhiên như thoáng chút suy nghĩ nhìn theo hai mẹ con khí chất cao quý đi ngang qua người mình.
Lý Minh Nhiên đại diện cho lãnh đạo cục Công an thành phố gửi lời thăm hỏi Mạnh Lâm, tỏ vẻ sẽ mau chóng điều tra vụ án, đem người gây tai nạn về quy án. Mạnh Lâm giờ phút này biết người đụng bà là Trương Khải, cháu trai của Trương Mỹ Kỳ, vợ của Mạnh Cường nên trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Đảng ủy cục Công an thành phố họp hơn nửa giờ, rất nhanh liền đưa ra ý kiến thống nhất. Bởi vì Cổ Đạt Xuân là lãnh đạo mạnh mẽ, cứng rắn, trong cuộc họp đã đề xuất ý kiến, các Phó chức gần như không ai đề xuất ý kiến bất đồng. Chỉ có điều nhóm Ủy viên Đảng ủy cục Công an trong lòng rất kinh ngạc, Trương Thừa Nghiệp không chỉ là Cục trưởng cục Nông nghiệp thành phố mà còn là bạn bè của Cổ Đạt Xuân. Đồng thời là anh họ bên vợ của Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường, nhưng Cổ Đạt Xuân lại không ngờ thi hành thủ đoạn với con trai Trương Thừa Nghiệp.
Vụ án gây tai nạn xe cộ chẳng có lý do gì mà trì hoãn. Trương Khải lái xe gây tai nạn rồi bỏ chạy, chứng cứ vô cùng xác thực, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt người. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, chỉ cần động đến Trương Khải thì sẽ liên lụy đến Trương Thừa Nghiệp. Thứ nhất, chiếc xe Trương Khải lái là xe công của cục Nông nghiệp. Thứ hai, Trương Thừa Nghiệp vì muốn bình ổn chuyện này, mà đã dùng một số thủ đoạn nhỏ. Ví dụ như khiến Cục trưởng phân cục Tân An Hàn Cương Bình phái người tiến hành giam cầm phi pháp Bành Viễn Chinh.
- Được rồi, cứ như vậy đi. Cục lý lập tức thành lập tổ lãnh đạo, phối hợp với Lý Minh Nhiên của phân cục Tân An, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất điều tra vụ án. Tôi cũng sẽ hướng Bí thư Thành ủy Tiết báo cáo.
Cổ Đạt Xuân khoát tay, trầm giọng nói.
Ông ta chuẩn bị đứng dậy tuyên bố tan họp thì nữ cảnh sát của phòng trực ban Uất Trì Anh vội vàng đẩy cửa phòng họp nhẹ nhàng nói:
- Cục trưởng, điện thoại của Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần.