Chương 93: Biện luận (phần cuối)
Người dịch:Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo
So với các bài biện luận trước đó, phần tự giới thiệu và diễn thuyết của Bành Viễn Chinh, có sự mạch lạc và logic hơn, thái độ chuyên chú và nghiêm túc hơn.
Diễn thuyết xong, hắn lẳng lặng đứng chờ, đợi giám khảo đặt câu hỏi.
Nhưng, cả hiện trường đều im phăng phắc. Nếu Nếu như lúc trước, lãnh đạo Ban Tuyên giáo, kể cả Trịnh Thiên Sơn còn chưa định hình được cách nhìn về hắn, nhưng tới giờ phút này, cho dù sau này kết quả cạnh tranh sẽ như thế nào, Bành Viễn Chinh đều để lại cho bọn họ một ấn tượng sâu sắc.
Đây là một người trẻ tuổi rất đặc biệt
. Trịnh Thiện Sơn như thoáng chút suy nghĩ chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, đột nhiên cao giọng nói:
- Cơ quan và trường học không giống nhau, sau khi tốt nghiệp không lâu, có thể thích ứng với công tác rất nhanh và có thể đảm đương được công tác, trở thành cán bộ hậu bị trẻ tuổi được ưu tiên khảo sát và bồi dưỡng, điều này đủ nói lên đồng chí là người rất ưu tú. Nhưng, chúng ta khảo sát và đề bạt cán bộ, không chỉ căn cứ vào năng lực nghiệp vụ, mà còn phải xem tố chất tổng hợp của cán bộ. Đồng thời, còn phải chú ý đến kinh nghiệm công tác và tố chất chính trị.
Chỉ có nhiệt tình và tinh thần hăng hái thôi là chưa đủ. Chúng ta làm công tác tuyên truyền và quản lý dư luận, có yêu cầu rất cao đối với tố chất chính trị và trình độ giác ngộ giai cấp. Về phương diện này, đồng chí còn chưa đủ chín chắn.
Đương nhiên, đúng như đồng chí nói, đây là một dịp để rèn luyện và thể hiện năng lực. Chúng tôi sẽ cho đồng chí một cơ hội để đồng chí có thể bộc lộ tất cả năng lực của mình. Như vậy đi, tôi đại diện tổ giám khảo, hỏi đồng chí một vấn đề, đồng chí hãy trả lời.
Trịnh Thiện Sơn phất phất tay, ánh mắt ngưng trọng:
- Trong công tác tuyên truyền, tinh thần chỉ thị của lãnh đạo, hay nói cụ thể là của Đảng ủy – Chính quyền, quan trọng hơn hay nhu cầu văn hóa quần chúng quan trọng hơn. Đồng chí nghĩ như thế nào về vấn đề này?
Cau hỏi của Trịnh Thiện Sơn vừa ra khỏi miệng, mấy vị gíám khảo trên đài đều nhíu mày. Vấn đề này mới nghe tương đối đơn giản, nhưng trên thực tế cũng rất lắt léo, thậm chí có thể nói là một kiểu làm khó dễ!
Tuy công tác tuyên truyền, một cách chính danh, đương nhiên là phải coi nhu cầu của quần chúng là mục tiêu quan trọng nhất, phục vụ cho sinh hoạt văn hóa của quần chúng, kiên trì phục vụ cho dân là yêu cầu cao nhất. Nhưng trên thực tế, tuyên truyền phải suy xét nhiều hơn đến yêu cầu cần thiết của cấp Đảng ủy chính quyền quản lý, tại một số thời điểm đặc biệt, còn phải thể hiện ý chí quyền lực của lãnh đạo Đảng – chính quyền. Nếu không, Ban Tuyên giáo sẽ không còn là ngành chức năng quản lý hình thái ý thức, mà chỉ cần Cục Văn hóa hoặc Ủy ban Quản lý Văn hóa Nghệ thuật làm là đủ. Cho nên, trong quá trình hoạt động thực tế, ý chí lãnh đạo sẽ là yếu tố quyết định.
Nhưng điều này không thể nói ra. Trịnh Thiện Sơn đưa ra câu hỏi như vậy, làm sao Bành Viễn Chinh trả lời? Trả lời
Đảng – chính quyền quan trọng hơn
, đương nhiên là đúng với thực tế, nhưng là không khéo léo và không hợp lòng dân; còn trả lời
quần chúng quan trọng hơn
, không những phạm vào điều kiêng kỵ, lại còn bị chê là
nói dối mà không chớp mắt
.
Hiện trường im lặng như tờ, ánh mắt tất cả mọi người đều dán vào người Bành Viễn Chinh.
Tống Bính Nam cau mày, âm thầm liếc nhìn Trịnh Thiện Sơn một cái. Ông ta cảm thấy Trịnh Thiện Sơn hơi quá đáng, một người tuổi còn trẻ đứng ra cạnh tranh chức vụ, chỉ riêng sự dũng cảm cũng đáng được ngợi khen, là một Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, mà lại đưa ra một câu hỏi có tính cạm bẫy như vậy để làm khó dễ, quả là không xứng với thân phận.
Bành Viễn Chinh mặt không đổi sắc, chăm chú nhìn các lãnh đạo trên đài Chủ tịch, trầm ngâm chừng hơn mười giây, đột nhiên mỉm cười, cất cao giọng nói:
- Trưởng ban Trịnh, Đảng ta là chính đảng của nhân dân, tôn chỉ của Đảng ta là vì nhân dân phục vụ, Đảng viên, cán bộ, lãnh đạo chúng ta đều là công bộc của nhân dân, chính phủ đặt dân sinh ở vị trí cao nhất. Nói cách khác, Thành ủy và Ủy ban nhân dân đại diện cho quyền lợi và nhu cầu của toàn thể quảng đại quần chúng nhân dân, như vậy, tinh thần chỉ thị của Đảng ủy – chính quyền và nhu cầu văn hóa của quần chúng, thật ra là nhất trí, là thống nhất.
Tôi tin tưởng rằng tinh thần chỉ thị của lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, hết thảy đều xuất phát từ yêu cầu vì nhân dân phục vụ, tương tự như vậy, tôi cũng tin tưởng rằng, quần chúng nhân dân toàn thành phố sẽ nhiệt liệt ủng hộ lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Công tác tuyên truyền của chúng ta, chính là tạo nên sự hiệu quả trong truyền đạt chính sách, tăng cường sự nối kết giữa Đảng – chính quyền và quần chúng nhân dân.
Bành Viễn Chinh nói tới đây, cười cười:
- Tôi đã trả lời xong, cảm ơn Trưởng ban Trịnh.
Hiện trường vẫn im phăng phắc, chỉ có điều, trong mắt đa số mọi người lóe lên những tia sáng khác thường. Bành Viễn Chinh trả lời rất khéo léo, rất xuất sắc, qua câu trả lời này, đủ thấy tố chất chính trị và khả năng tùy cơ ứng biến của hắn. Hắn lấy
lý luận chung chung
đáp lại câu hỏi khó của Trịnh Thiện Sơn, như thể dùng Thái Cực Quyền hóa giải hoàn toàn ngạnh công, Trịnh Thiện Sơn một câu cũng không thể phản bác lại được.
Trên khuôn mặt trầm tĩnh của Tống Bính Nam thoáng hiện nét biến đổi, nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, lại bị giới hạn bởi thân phận, ông ta thật sự muốn vỗ tay, vỗ án tán dương.
Quả đúng là con cháu đời thứ ba của Phùng gia! Từ trong xương cốt đã là nhà chính trị bẩm sinh, không phải do bồi dưỡng mà được như thế. Một người mới tuổi đôi mươi, lại có thể đem
chính trị
và
ngôn ngữ ngoại giao
vận dụng đến mức lưu loát, tự nhiên như thế, cho dù là kẻ lõi đời trong quan trường cũng phải khâm phục ba phần.
Trịnh Thiện Sơn cũng chấn động. Câu trả lời của Bành Viễn Chinh tuy khéo léo, nhưng cũng rất xác đáng, nếu đổi lại là người khác, e rằng đã xấu mặt tại chỗ.
Một người trẻ tuổi không đơn giản!
Trịnh Thiện Sơn âm thầm gật đầu, đột nhiên mỉm cười, dẫn đầu vỗ tay.
Một tràng vỗ tay như sấm dậy.
Biểu hiện xuất sắc của Bành Viễn Chinh, trong mắt rất nhiều cán bộ cơ quan, giống như một màn kịch hay, rất đáng xem.
Trịnh Thiện Sơn ho khan mấy tiếng, vung tay lên, tiếng vỗ tay dần lắng xuống. Ông ta nhìn Bành Viễn Chinh khẽ gật đầu:
- Ừ, không tệ, trả lời rất khá.
…
Số điểm của Bành Viễn Chinh đạt được, ngang bằng với Gia Cát Cấu và Tạ Tiểu Dung, cùng 95 điểm. Ba người cạnh tranh cùng một chức vụ, cùng đạt số điểm như nhau, làm vòng thi biện luận hôm nay càng tăng thêm phần gay cấn.
Tuy số điểm như nhau, nhưng ai cũng ngầm hiểu, trên thực tế, vòng này Bành Viễn Chinh đã thắng.
Với kinh nghiệm còn non của Bành Viễn Chinh, các giám khảo lại cho điểm hắn cao như vậy, đã cho thấy ưu thế rất lớn của hắn. Nếu không phải bởi vì hắn thiếu kinh nghiệm công tác, chắc chắn số điểm đạt được phải vượt xa Gia Cát Cấu và Tạ Tiểu Dung.
Điều này có nghĩa, trong vòng đánh giá và xác định dân chủ, Bành Viễn Chinh tiếp tục có cơ hội giành số điểm ngang bằng, thậm chí là vượt qua Gia Cát Cấu và Tạ Tiểu Dung. Chỉ cần đứng đầu thành tích tổng hợp, khi Đảng ủy Ban Tuyên giáo thảo luận bổ nhiệm, nhất định sẽ suy xét đến.
Vừa mới đề bạt Phó phòng lại thăng chức Trưởng phòng, đương nhiên không phù hợp với quy định thông thường, nhưng trong quan trường cũng có lúc đề bạt một cách đặc biệt. Mà trên thực tế, bản thân cái gọi là
cạnh tranh thăng chức
vốn đã phá vỡ quy định thông thường, không theo một khuôn mẫu sẵn có. Nếu không thể thể hiện được nguyên tắc này, cần gì phải cạnh tranh thăng chức?
Bành Viễn Chinh mỉm cười, từ trên đài chủ tịch đi xuống.
Điều làm mọi người bất ngờ là Tạ Tiểu Dung lại đứng lên, bước tới chủ động bắt tay Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Bành, thật là rất xuất sắc, không hổ là sinh viên tài năng của đại học Kinh Hoa nổi tiếng, chị là tâm phục, khẩu phục, cho dù cuối cùng cậu thắng chị, chị cũng mừng cho cậu.
Bành Viễn Chinh không rõ lắm vì sao Tạ Tiểu Dung lại
khoan dung
và
độ lượng
với mình như vậy.
Có lẽ vì Bành Viễn Chinh khác với Gia Cát Cấu, có năng lực hơn người, đối nhân xử thế khiêm tốn, nho nhã, lễ độ, cho nên cô có ấn tượng tốt với hắn.
- Cám ơn, cám ơn chị.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, bắt tay Tạ Tiểu Dung, rồi ngồi xuống chỗ cũ.
Ánh mắt âm trầm của Gia Cát Cấu phóng tới đây, Bành Viễn Chinh mặc kệ, tiếp tục chăm chú xem phần biện luận của những người khác.
…
Vòng thi biện luận cạnh tranh chức vụ diễn ra liên tục đến 12 giờ rưỡi mới chấm dứt.
Đợi các lãnh đạo đi trước, các cán bộ cơ quan mới giải tán.
Vương Na và Mã Tự chờ ở cửa ra vào lễ đường, thấy Bành Viễn Chinh và Tạ Tiểu Dung sóng vai đi tới, liền cười chạy tới bắt tay chúc mừng Bành Viễn Chinh.
Mã Tự vốn cho rằng Bành Viễn Chinh sẽ bị loại ở vòng này, không ngờ kết quả lại thành công, trong lòng cũng phấn khởi thay cho Bành Viễn Chinh. Còn đối với Vương Na, chuyện Bành Viễn Chinh không bị loại cũng chẳng có gì lạ, quan trọng nhất là biểu hiện của hắn hôm nay làm cho người ta tâm phục, khẩu phục.
- Tốt lắm, tôi thấy cậu không chừng sẽ trở thành cán bộ cấp phòng được đề bạt một cách đặc biệt, được Thành ủy liệt vào điển hình tuyên truyền. Cơ hội của cậu tới rồi, tôi thấy Bí thư Đông Phương và Trưởng ban Tống có ấn tượng sâu sắc đối với cậu. Bất kể về mặt nào, cậu cũng đều là người chiến thắng. Ha ha, thật sự là khiến tên hợm hĩnh kia tức chết!
Mã Tự cười ha hả, vỗ vai Bành Viễn Chinh, lén nhìn về phía Gia Cát Cấu vẻ mặt âm trầm đang vội vã rời đi, vẫy vẫy tay.
Bành Viễn Chinh cười:
- Còn sớm lắm, đây mới chỉ là vòng đầu tiên. Kế tiếp còn có đánh giá và xác định dân chủ, còn phải được tổ chức khảo sát.
- Tôi tham gia, là để dự náo nhiệt, coi như rèn luyện một chút. Về sau, cạnh tranh thăng chức chắc chắn sẽ được tiếp tục thực hiện, lần này coi như tích lũy kinh nghiệm mà thôi.
Bành Viễn Chinh nói xong, cùng với Mã Tự và Vương Na thong thả đi về phía ký túc xá, vào văn phòng, thấy Gia Cát Cấu vội vàng đi ra, dường như là muốn ra ngoài ăn cơm.
Vương Na cười khanh khách, đột nhiên cố ý lớn tiếng nói:
- Trưởng phòng Bành, hôm nay tôi và Mã Tự mời anh ăn một bữa cơm, chúc mừng anh một chút.
- Đúng rồi, chúc mừng, chúc mừng, nhưng, cô có tiền, cô trả phần lớn, tôi phần nhỏ, tôi là một người nghèo, gần đây mới tìm được người yêu, tiền lương nói chung không đủ xài.
Mã Tự cười phụ họa.
Gia Cát Cấu hơi dừng lại một chút, rồi lại sải bước đi ra ngoài.
Trong lòng Gia Cát Cấu hết sức buồn bực, thậm chí có thể nói là hơi khó chịu. Tạ Tiểu Dung ngang điểm với gã, còn có thể hiểu được, nhưng Bành Viễn Chinh, không ngờ cũng bằng điểm gã, không phải là chuyện vô nghĩa sao? Hắn dựa vào cái gì? Một thằng nhóc mới vừa tham gia công tác, vì sao lại được như vậy?
Hay là thằng nhóc này có người đứng sau lợi hại. Gia Cát Cấu vừa đi, vừa suy nghĩ.
Nhưng nhớ tới lời hứa của Trưởng ban Trịnh, trong lòng gã liền thả lỏng.
Gã theo Trịnh Thiện Sơn một năm, rất hiểu cách đối nhân xử thế của Trịnh Thiện Sơn. Ông ta không dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa, ông ta sẽ giữ lời. Hơn nữa, lúc trước nghe Trưởng ban Trịnh nói, Tạ Tiểu Dung sẽ được bố trí đến Phòng khác, dù sao, là một Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, Trịnh Thiện Sơn sắp xếp cho một cán bộ cấp phòng là chuyện dễ như trở bàn tay, mà lại không làm mất mặt lãnh đạo cũ của ông ta. Còn vị trí Trưởng phòng của Phòng tin tức hẳn là dành cho gã.