Chương 17: Chạy Đôn Chạy Đáo
-
Cao Thủ Kiếm Tiền
- Nguyệt Quan
- 1650 chữ
- 2020-05-09 05:45:08
Số từ: 1645
Nguồn: vipvandan.vn
Cũng không định xen vào chuyện người khác, mình chả phải đấng cứu thế, Trương Thắng vỗ nước lên mặt cho tỉnh, còn phải ứng phó với đám người ngân hàng nữa, không biết chuyện có thành được không, đều phải dựa hết vào Từ Hải Sinh, y không tự chủ được, cảm giác không được tốt.
Trên đường về phòng Trương Thắng nhìn thấy một cửa phòng bao khác mở ra, nam tử đồ đen lúc nãy đang tươi cười cùng với một cô gái đi ra.
Thật xinh đẹp! Nhìn một cái có cảm giác tươi mới nhẹ nhàng, tươi như quả trứng gà vừa mới bóc vỏ, làm người ta sợ chạm nhẹ vào cũng để lại vết bẩn, chỉ nhìn thôi đã thấy dễ chịu, đó là ấn tượng chỉnh thể của Trương Thắng về cô gái.
Nhìn kỹ hơn, vóc dáng thon thả, trên người mặc chiếc áo sơ mi lụa mềm màu trắng sữa, đường cong ở ngực vẽ ra vô cùng sinh động, qua vòng eo gọn gàng là chiếc váy ngắn màu gạo, được cặp mông tròn đội cái váy lên thành hai vòng cung mê hoặc, đôi chân nhu mỹ cùng chiếc giày cao gót thủy tinh.
Khi cô gái bước ra hành lang thì mặt đối diện với Trương Thắng, họ Tề đưa tay ra ôm lấy vai cô, cô gái bước nhanh về phía trước một bước, giống như nhường đường cho Trương Thắng, vừa vặn tránh được bàn tay kia, nhưng vì thế mà cô biến thành xoay lưng với Trương Thắng.
Hai người đi lướt qua nhau trong tích tắc, cho nên vẻ đẹp của cô chỉ hiện ra một thoáng, đôi mắt như sơn đen, rất sáng, rất thuần tịnh...
Tưởng tượng cảnh một cô gái như thế bị đánh thuốc mê, sau đó bị tên nam nhân mặt rỗ hung ác kia mặc sức dày vò dâm ô... Trương Thắng đầy oán tiếc, giống như thấy một món đồ xứ tinh xảo bị người ta đập vỡ, như thấy đóa hoa bách hợp bị người ra hái ném xuống đất, dẫm nát.
Trong lòng Trương Thắng cực kỳ không thoải mái, khí chất trong trẻo thanh thoát của cô gái đó rất giống với Tiểu Lộ, đầu còn chút váng vất, hình ảnh cô gái đó như biến thành Tiểu Lộ, tay Trương Thắng siết mỗi lúc một chặt.
Dưới tác dụng của hơi mem, cảm tính của con người càng khuếch đại, đồng thời tước bớt sức kiềm chế của lý chí, đúng lúc đó nghe thấy giọng nói êm tai của cô gái:
- Ông chủ Tề, vụ mua bán này rất công bằng, có gì không thể đem ra thảo luận công khai được mà nhất định gọi tôi ra ngoài...
Cô gái vừa nói tới đó thì chân Trương Thắng trượt một cái, lảo đảo ngã về phía trước, tay như muốn nắm lấy cái gì để ổn định thân hình, cô gái không kịp né tránh, giày cao gót lại không thể làm trụ, thế là chỉ kịp kêu một tiếng, bị Trương Thắng ôm lấy ngã ra đất.
Đằng xa có hai nam nhân đang nói cười, chợt thấy cảnh này, người trẻ tuổi lập tức cho tay vào trong lòng, đồng thời chạy tới, nhưng bị người còn lại chững chạc hơn kéo lại, đánh mắt về phía bọn họ rồi khẽ lắc đầu, cử động của hai bọn họ hoàn toàn không có ai biết.
"Thật mềm mại, eo đầy đàn hồi!" Trương Thắng đang cảm thán trong lòng, dù xúc cảm rất tốt, khiến bản năng nam nhân khơi dậy, nhưng không quên chính sự, miệng lè nhè hô lên:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi... Tôi không đứng vững.
Rồi hạ thấp giọng nói nhanh bên tai cô gái:
- Cận thận chén rượu, có thuốc.
Cô gái thình lình bị một nam nhân ngã nhào vào lòng, đang định vung tay đánh ra thì nghe thấy một câu như thế, tuy thu lại phần nào sức, nhưng Trương Thắng vẫn ăn một tát, may mà không phải vào má, trúng phải thái dương, khiến y choáng váng.
- Cô Tần, cô Tần...
Họ Tề kia vội vàng đỡ cô gái lên, hùng hổ túm lấy cổ áo Trương Thắng, quát:
- Con mẹ nó, ỷ uống say sàm sỡ người ta à? Đánh cho mày răng đầy đất giờ.
Trương Thắng rối rít xua tay, hoảng sợ xin lỗi:
- Tôi uống nhiều, đi không vững, không phải cố ý, xin lỗi.
Từ bên cạnh một cánh tay thon thon vươn ra chắn giữa hai người, cùng tiếng cười nhẹ:
- Ông chủ Tề, hôm nay bàn buôn bán thành công, mọi người đều vui, đứng để tên say làm mất hứng.
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Trương Thắng một cái.
Mỹ nữ đã lên tiếng, họ Tề không tiện làm gì Trương Thắng nữa, hừ mạnh một cái, đẩy Trương Thắng ra:
- Xéo.
- Xin lỗi, thực sự xin lỗi.
Trương Thắng vẫn nói, tay vịn vào tường như không đứng vững lần mò đi về phía phòng bao của mình, y chỉ có thể làm tới đó, tận tâm rồi, còn lại phải xem tạo hóa của cô gái.
Tiệc tan, mọi người đều tận hứng tiễn chân mấy vị giám đốc, Trương Thắng và Từ Hải Sinh trao đổi chút ý kiến, thảo luận kế hoạch tiếp theo, sau đó ai về nhà nấy.
Tu một ấm trà lạnh, Trương Thắng châm điều thuốc, mang gạt tàn đến đầu giường, hít sâu một hơi, gối đầu lên cánh tay, nằm suy nghĩ.
Chuyện hôm nay bày kế cánh báo cho cô gái kia, y không quá để trong lòng, cô gái ấy thực sự khiến người ta rung động, biết mà không cánh báo, e rằng một thời gian dài sẽ thành tâm bệnh trong lòng y.
Cô gái đó hẳn nghe rõ lời mình nói rồi, từ ánh mắt của cô có thể nhìn ra, đúng là đôi mắt biết nói, chỉ cần để cao cảnh giác chắc thoát khỏi kiếp nạn.
Làm được việc tốt, trong lòng Trương Thắng rất thoải mái, thỏa mãn được chút hư vinh nam nhân, từ nhỏ đã mê kiếm hiệp rồi, không chỉ một lần ảo tưởng thành hiệp khách tiếu ngạo giang hồ, lớn lên hiểu chuyện, biết thế sự vô thường, mộng anh hùng cũng dần bị vùi lấp.
Chuyện này hôm nay cũng là do say rượu, cô gái đó lại có nét gợi nhớ tới Tiểu Lộ, nếu là bình thường e rằng y chẳng có dũng khí mà quản vào, con người tỉnh táo thì luôn cân nhắc được mất, dũng khí sẽ yếu đi.
Bây giờ thứ đang làm Trương Thắng suy nghĩ là kế hoạch đổi đời của y, có chút ảnh sáng le lói rồi, y vững tâm hơn không ít, lần này chỉ được phép thành công, không được thất bại, áp lực rất lớn.
Có Từ Hải Sinh xe chỉ luồn kim, thời gian này Trương Thắng ngày ngày qua lại cùng với người bên ngân hàng, y vốn cho rằng ăn một bữa cơm là giải quyết được vấn đề, ai mờ ngờ, hôm nay ăn, mai cũng ăn, rất nhiều món ăn cả đời chưa nghe bao giờ đều được nếm thử trong mấy ngày qua, thi thoảng còn phải kiếm ít thịt thú rằng đưa tới nhà mấy vị lãnh đạo.
Dưới thế công dồn dập đó, cuối cùng cũng có kết quả, Từ Hải Sinh không biết kiếm từ đâu ra một chồng văn kiện dầy, đều là tài liệu liên quan tới đầu tư, xây dựng cơ sở trồng rau, giao cho Trương Thắng để y tới ngân hàng.
Thế đâu phải là đã xong, một lần nữa Trương Thắng cùng những người bạn mới quen ở ngân hàng chạy hết nơi này nơi khác, mỗi cửa một con dấu là một bữa ăn, y cũng chẳng thể để huynh đệ ngân hàng giúp đỡ không công, tiền xe đi xe lại, tiền thuốc lá trà nước, rồi bia bọt hát hò, đều là Trương Thắng móc hầu bao, một tuần thôi tiêu mất 3.000 đồng, tiêu hao 1/3 số tài sản của y rồi. Bây giờ Trương Thắng mang tâm thái không thành công cũng phải thành nhân hoàn toàn liều mạng, may mà ông trời thương xót, nửa tháng sau thông báo vay vốn cũng tới tay.
Thời hạn tám tháng, khoản vay nông nghiệp ngắn hạn trị giá 2.8 triệu sẽ toàn bộ gửi vào tài khoản ngân hàng mà y mới thành lập. Trương Thắng đeo cái danh là nhà doanh nghiệp dân doanh, thực ra nghèo rớt mùng tơi, làm quái có cái gì để thế chấp? Cho nên khoản vay bảo đảm này mới khó được phê duyệt.
Người đảm bảo là một xí nghiệp có quan hệ, chính là nhà máy in Tam Tinh cũ, vào năm 1995 đó, ngân hàng ở phương diện này có rất nhiều sơ hở, quản lý không được nghiêm ngặt, hai doanh nghiệp làm người đảm bảo cho nhau, quan hệ đảm bảo chồng chéo hỗn loạn.
Đương nhiên trong văn kiện tuyệt đối không có lấy nửa chữ ký của Từ Hải Sinh, một khi chuyện bại lộ, cho dù Trương Thắng có muốn lôi ông ta chết chùm cũng vô ích, pháp luật chú trọng chứng cứ.
Mượn gà là vì để trứng, cho vay phải lấy lãi, tài chính tới tay rồi thì ngựa không ngừng vó giải quyết thủ tục mua đất. Bước tiếp theo là liên hệ, giao tiếp với cán bộ hai thôn Đại Tiểu Vương trang, cùng với xã Kiều Tây.