Chương 14
-
Câu Đố Bí Hiểm
- Jason Dark
- 1720 chữ
- 2020-05-09 03:58:55
Số từ: 1711
Người dịch: Khanh Khanh
NXB Thanh Niên
Con quỷ bí hiểm kia vẫn đứng bất động bên tường. Như một hiện thân của cái Ác, nó rình mò trong đường hầm thang máy. Có hai người đàn ông đang nhìn nó trân trân. Suko với ánh mắt lạnh lùng, ông chủ nhà trong vẻ hoảng sợ tột cùng.
Bản thân chàng thanh tra cũng phải thú nhận trong tình huống hiện thời, chính con quỷ đang nắm quyền điều khiển và thế thượng phong. Dù có suy nghĩ căng thẳng tới đâu, anh cũng chưa biết nên xếp nó vào dòng ma quỷ nào.
Đầu tiên, anh lùi một bước, hoàn toàn trái ngược với lời tuyên bố là sẽ trèo lên trên kia. Ông chủ nhà tròn xoe mắt vì bối rối. Đúng lúc người đàn ông muốn cất tiếng hỏi thì Suko đặt ngón tay trỏ lên trên môi mình ngầm ra hiệu hãy im lặng. Thế là ông chủ nhà nuốt câu hỏi xuống cổ họng đắng chát.
Chàng thanh tra phải chuẩn bị. Anh không chắc liệu anh có thể chiến thắng trong cuộc đấu này không, bởi anh hoàn toàn không biết gì về pháp thuật và quyền thế của con quỷ kia! Một con quỷ trông như một bức tranh được tạo bằng máu.
Đối với anh, nó là một quái vật tởm lợm mà địa ngục vừa nhổ ra. Suko rút cây roi trừ ma.
Ông chủ nhà nhìn anh, đưa hai bàn tay áp sát má. Thỉnh thoảng ông ta lại nuốt khan, nhìn lên trên, rồi lại nhìn xuống Suko và giật mình khi nghe tiếng rít của ba làn roi vừa phóng ra khỏi ống, đập xuống dưới nền cabin. Chúng nằm ở đó như ba con rắn đã hóa đá.
- Trời ơi, cái gì thế?
- Một cây roi.
Ông chủ nhà kêu thất thanh.
- Chẳng lẽ ông muốn dùng roi để chiến đấu với cái thằng kia?
- Ít nhất thì tôi cũng sẽ tìm cách.
- Ông không làm được đâu.
- Chờ đấy!
Con quỷ máu không động đậy. Khoảng cách giữa nó và trần cabin khoảng chừng hai mét. Suko muốn trèo vào khoảng không gian còn trống đó. Mặc dù cửa thoát hiểm vẫn mở, nhưng bốn bên rìa thừa chỗ cho anh đứng vững. Bởi anh nghĩ sẽ cần đến cả hai bàn tay lúc leo lên, nên anh cắm cây roi vào đằng sau thắt lưng, rồi sau đó anh mới thực hiện những gì mà ông chủ nhà đang chờ đợi nhưng không dám cất lời đề nghị.
Suko rút ra khẩu Beretta!
- Đúng thế, thanh tra, đúng thế! Bắn cái mặt ma kia đi, khốn kiếp, anh bắn đi!
- Ông bình tĩnh nào!
Suko nhìn chênh chếch theo hướng nòng súng đang chĩa lên trên, anh phải ngắm thật chính xác và phải bắn thật trúng đích. Tốt hơn cả là phải có một đòn hủy diệt ngay từ đầu.
Nòng súng bây giờ xê dịch giữa hai con mắt sáng màu trong cái khuôn mặt màu máu sẫm. Ở bên dưới đó hiện lên một đống lù lù nho nhỏ, có thể coi là một cái mũi.
Suko nhích nòng súng lên cao hơn một chút, vào điểm nằm giữa hai con mắt...
Hy vọng đây là điểm quyết định.
Ông chủ nhà đứng sau anh, ép chặt lưng ông ta vào cánh cửa cabin. Chàng thanh tra tập trung tư tưởng, không để cho hơi thở phì phò hoảng hốt của ông ta làm anh bối rối hay mất bình tĩnh. Đây là lúc anh cần một bàn tay thật sự vững vàng.
Con quỷ máu trên kia hình như không cảm nhận được nỗi nguy hiểm, nó không tỏ ý muốn chuyển động, hoặc chạy trốn lên trên. Nó như bị dán chặt, đứng trân trân tại vị trí trong đường hầm thang máy, cứ như thể nó đã tự tạo ra cho mình một nhà giam vô hình.
Ngón trỏ của chàng thanh tra đã nằm trên cò súng. Anh chỉ cần kéo nhẹ lại đằng sau thôi là sẽ tới điểm quyết định bóp cò...
Tiếng súng nổ ra chát chúa như một ngọn roi quất vào màng nhĩ. Ông chủ nhà giật nẩy người lên, muốn khuỵu gối xuống, đưa cả hai tay ôm đầu.
Còn viên đạn bạc đã được rửa nước thánh xuyên trúng vào đầu con quái vật bên trên kia, chính xác ở điểm mà Suko đã định trước.
Ở đó bây giờ xuất hiện một lỗ thủng, và viên đạn đã bóc ra một miếng da nhỏ làm bằng máu. Mẩu da đó chắc đang bắn đâu đó vào tường, khúc đằng sau con quỷ hoặc phía trên kia.
Nó có rơi xuống không? Có tan ra không?
Suko hy vọng như vậy. Anh đã tính đến trường hợp đó, thế nhưng con quái vật không chịu biến niềm hy vọng của anh thành sự thật.
Nó vẫn trơ trơ ra đó, không hề tan ra, chỉ một cái lỗ rất nhỏ trên xương sọ như thể chẳng ăn thua gì cả.
Vậy là nó không sợ đạn bạc được rửa nước thánh!
Giờ thì Suko đã biết anh đang phải đối mặt với một con quỷ mạnh mẽ. Đối phương hiện đang chuyển động, vừa giật nẩy vừa trôi lên cao. Nó muốn tìm một vị thế khuất đằng sau phần rìa bằng thép của trần cabin. Nó không trốn chạy, chỉ hơi lùi trở lại, nhưng Suko không phải là người chịu chấp nhận thất bại ngay sau lần thử đầu tiên. Anh tiếp tục chiến đấu.
- Vậy là không được. - Anh nói.
- Như thế có nghĩa là sao?
- Tôi trèo lên trên kia!
Suko không nghe tiếng ông chủ nhà nói nữa. Anh muốn tóm được con quỷ trên kia. Anh đút khẩu Beretta vào người đoạn bám chặt hai bàn tay vào rìa khuôn cửa mở, chàng thanh tra đu người lên cao. Anh đã đút được đầu mình qua lỗ hở, theo sau đó là bờ vai, cuối cùng toàn bộ nửa người bên trên, và chỉ một chút sau anh đã dạng chân đứng trên lỗ hổng hình chữ nhật.
Con quỷ đang trôi bồng bềnh phía trên kia. Nhìn như thể nó đang muốn quấn vào những sợi dây bằng thép rất to của thang máy. Trong bóng tối của đường hầm, hai con mắt nó càng sáng nữa, càng lạnh hơn. Trong hai con ngươi sáng màu như đang có vô vàn tia lửa nhỏ li ti nhảy múa, như vô vàn những vì sao điên loạn gây cho người nhìn nó cảm giác nhức mắt.
Yếu tố này khiến Suko phân tâm, và đồng thời nhắc cho anh nhớ tới một việc.
Đúng hơn là một khái niệm: Hai Con Mắt Lửa Lạnh!
Đột ngột, anh nhớ tới mối liên hệ với quỷ Baphometh. Anh nhớ ra rằng con quỷ quyền thế kia cũng có hai con mắt giống như vậy. Hai con mắt lửa lạnh.
Suko vụt hiểu tại sao viên đạn bạc không thể hủy diệt nó.
Con quỷ này đứng đằng sau sự bảo hộ của Baphometh đầy quyền lực. Ngoại hình của nó gây ấn tượng như thể nó là một phần của Baphometh. Làm cách nào để hủy diệt nó đây?
Một viên đạn thứ hai và kể cả một viên đạn thứ ba chắc chắn cũng sẽ là chưa đủ. Theo cách đó anh sẽ không bao giờ hủy diệt được con quỷ máu. Suko chỉ còn một khả năng: Anh phải đến thật gần đối phương và sử dụng ngọn roi diệt ma trừ quỷ. Anh tin ngọn roi thần đủ sức hủy diệt con quỷ máu. Tất cả những kế hoạch khác bây giờ đều phải được ném vào quên lãng.
Nhưng làm cách nào lại gần nó?
Trèo lên là khả năng duy nhất! Phải bám vào một trong những sợi dây thép kia, rồi đưa dần người lên cao, đến gần con quỷ.
Những sợi dây thép rất cứng, một chút sơ sẩy là chúng có thể xé nát da tay. Suko khẩn thiết cần một đôi găng bảo vệ. Nhưng không còn thời gian nữa, bởi con quỷ máu đã chờ đợi quá lâu rồi.
Giờ thì nó ra tay, nó nắm lấy quyền hành động và cho hai con người dưới kia biết mạng sống của họ đối với nó nhỏ nhoi biết chừng nào.
Suko cảm nhận cú rung mạnh của cabin, nền thép dưới chân anh hụt hẫng. Anh lao một chút xuống dưới nhưng rồi kịp ném người về đằng trước trong tích tắc cuối cùng và tóm chặt lấy sợi dây thép bằng cả hai bàn tay, tóm mạnh như một người đàn ông trẻ trung lần đầu tiên được ôm lấy người yêu. Anh nghe tiếng thét hãi hùng của ông chủ nhà, anh nhìn xuống dưới và thấy chiếc cabin mỗi tích tắc một nhỏ hơn. Bởi vì nó phi thẳng xuống dưới kia, qua tầng trệt, xuống tầng hầm, rồi đập xuống đất.
Một âm thanh khủng khiếp. Tiếng thét lảnh lót của ông chủ nhà chìm xuống trong tiếng đổ vỡ rùng rợn khi cabin thang máy hầu như bị xé nát ra, chỉ còn lại một đống chất liệu méo mó.
Mặc dù con quỷ đang trôi bồng bềnh trên đầu anh, Suko vẫn nhắm mắt lại trong một thoáng. Tiếng vọng của vụ rơi vừa rồi xuyên qua khuôn hầm dựng đứng như tiếng cười của Ác Quỷ. Nó hành hạ đôi tai Suko, đồng thời cảnh báo với anh cuộc chiến đấu đang bắt đầu.
Suko cảm nhận rõ ràng một luồng hormon Adrenalin đang chảy mạnh trong huyết quản anh. Yếu tố quyết định bây giờ là anh mạnh mẽ đến mức nào. Liệu chàng thanh tra có thể vừa bám chắc vào sợi dây thép vừa chiến đấu với con quỷ máu?
Một con quỷ đang biết rõ thế thượng phong của nó.
Bộ mặt tởm lợm đó rơi như một tảng đá lớn, vừa gầm gào vừa phủ chụp xuống phía chàng thanh tra...