• 20

Chương 1: Xuyên không!?!


Đất nước Việt Nam năm 2018, trong 1 tỉnh X, ở 1 huyện Y, xã X có một ''vị thành niên" tên Hiếu 16t đang học lớp 10 ở trường THPT ABC, ngoại hình bình thường không có gì đặc sắc cả.Cuộc sống của Hiếu cũng như hầu hết bao đứa trẻ khác bây h: ăn, ngủ,đến trường,...Nhưng học tập thì Hiếu không có giỏi, học lớp đuối nhất trường lại hiền lành lên hay bị mấy thằng côn đồ trong lớp bắt nạt và tất nhiên là rất ít bạn bè; chính vì thế mà Hiếu ngoài thời gian đến trường là lại chỉ có lao đầu vào chiếc máy tính của mình,coi nó như ''người bạn''( tự kỉ cmnr). Hiếu rất thích đọc truyện nhiều thể loại như tiên hiệp, huyền huyễn,...và nhất là xuyên không lên đôi khi cậu thường nghĩ rằng biết đâu nếu mình gặp chuyện gì kiểu như đột ngột abcxyz( thánh nào hay đọc truyện xuyên không chắc cũng thừa biết) thì sẽ được chuyển thế xuyên không vào thế giới khác chăng? Đó cũng là ý nghĩ của rất nhiều con nghiện của truyện. Và với một đứa như Hiếu luôn phải chịu áp lực từ ''trường'' đến ''nhà'' thì ý nghĩ đó luôn thường trực trong tâm trí Hiếu. Nhưng Hiếu cũng không có ngu đến nỗi mà đi thử những '' tình huống'' gây xuyên không như trong truyện(tình huống kiểu j thì tự biết). Và rồi trời không phụ lòng người( trường cũng thích hoang tưởng chăng:v), điều gì đến rồi sẽ đến,...

Vào một đêm mưa giông sấm chớp, Hiếu vốn học kém mà học kém lại cộng thêm lười học( thì lười học mới học kém đúng không các bác,, chả đứa nào chăm học mà học kém cả, đúng như các cụ c.. à nhầm em có câu: '' không có người học dốt chỉ có thằng lười học'' hehe) chính vì thế nên đã ủ chăn đi ngủ từ rất sớm và ý nghĩ xuyên không vẫn luôn đeo bám ngay cả trong giấc mơ nhưng...
Hiếu mở mắt ra, nhổm dậy thì cảm thấy người mỏi nhừ nhất là đầu vẫn cảm thấy đau, nhìn xung quang thì thấy mình đang ở trong 1 căn phòng được bày trí rất giống trong phim cổ trang mà hắn hay xem chưa kịp nghĩ gì thì có 1 giọng nữ lảnh lót cất lên từ ngoài cửa: _"Thiếu gia tỉnh rồi à? Đi đứng kiểu gì mà để vấp phải hòn đá bên đường vậy? Ngài đã ngủ 7 ngày rồi đấy làm lão gia và phu nhân rất lo lắng!'' _''Đù, lại mơ à. Thôi nằm xuống nhắm mắt ngủ tiếp''. Thế là Hiếu lại nằm xuống nhắm mắt vào nhưng cảm thấy có gì đó sai sai. Rồi Hiếu lại mở mắt ra thì thấy vẫn là khung cảnh vừa nãy. Thấy hành động lạ của Hiếu, người vừa nói lại hỏi: _''Thiếu gia bị sao vậy?''. Nghe vậy Hiếu thầm nghĩ:'' WTF thằng này là thằng nào, đâu là đâu, xuyên không à...không không, làm j có chuyện đó thôi cứ mơ tiếp vậy!?!''. Hiếu liền bật dậy định đi ra nói chuyện với thăng kia xem sao nhưng đi được một hai bước thì ngã xuống đất cảm thấy đau vô cùng; _''Đau quá má,vỡ cmn bàn tọa roài. Khoan,wtf, sao lại đau được không phải là mơ sao?''. Thế là Hiếu ngây ngô véo vào tay mình, rồi tát vô mặt, bóp mũi...nhưng tất cả đầu có chung 1 cảm giác:ĐAU. Cậu ta hốt hoảng, mặt đần thừ ra....... _''Không lẽ mình xuyên không cmnr.omg. Nhưng làm sao mình lại xuyên không được nhỉ? Hay là...?". Đang rất mông lung thì có tiếng nói có người đó vọng lên: _''Thiếu gia ngài mới tỉnh dậy chưa được khỏe không nên của động nhiều'' vừa nói vừa đặt bát thuốc ra chiếc bàn gỗ tròn ở giưa phòng rôì chạy lại đỡ hắn dậy. _''Đây là đâu vậy,sao tôi lại ở đây? Tôi nhớ là tôi đang ngủ ở nhà mà! Không biết đâu, hu hu đưa tôi về nhà đi!!!" _''Thiếu gia, cậu bị làm sao vậy? Nhà nào? Đây là nhà cậu mà, nhà của Hoàng gia đây." Cô bé nô tỳ mặt vô cùng lo lắng, không hiểu vì sao thiếu gia nhà mình lại có cư xử lạ lùng vậy. Chợt nghĩ là ra bị ngã lên mất trí nhớ lên lo lắng đỡ Hiếu lên giường và hốt hoảng nói: _''Thiếu gia chờ tôi ở đây để tôi đi gọi lão gia và phu nhân'' rồi chạy nhanh ra ngoài cửa để lại Hiếu đang vô cùng ngơ ngác không biết nên làm sao:"Ê này..".

Một lúc sau thì có 5 người chạy vào bao gồm cô bé nô tỳ còn có 1 người đàn ông trung niên khoảng ngoài tứ tuần nhưng khá có uy phong, 1 người phụ nhân cũng gần 40 trông rất phúc hậu, 1 người thanh niên còn khá trẻ khoảng 18 tuổi và cuối cùng là 1 người mặt trông có chút già trên vai có đeo hộp trông rất giống hộp đựng đồ cứu chữa của thầy y thời xưa.Rồi người nô tỳ cất giọng nên: _'' Lão gia Nhị thiếu gia đang ở bên trong giường.".Theo lời của cô bé nô tỳ mọi người mau chóng chaỵ vào phòng. Người phụ nhân trung hậu nghẹn ngào cất giọng lên hỏi: _''Hiếu, con làm sao vậy có nhớ cha mẹ và huynh của con không?".Khi bị hỏi vậy, Hiếu lại càng ngơ ngác nghĩ thầm:'' Sao bà này lại biết tên mình nhỉ, nhìn mặt trong phúc hậu thế này không giống là người lừa ngạt". Lại có một giọng nói của người thanh niên kia cất lên: _''Đệ có nhớ cha mẹ mà và ta không?''. Còn người đàn ông trung niên không nói gì chỉ lắc đầu thở dài rồi nhìn về phía người thầy y kia. Biết ý ông, thầy y liền tiến lại bắt mạch, sờ đầu, phành mắt đủ các kiểu bla.bla..ra xem. Trầm ngâm 1 lúc rồi phán ngay câu xanh rờn: _"Có lẽ do chấn thương lên bị mất trí nhớ có thể là tạm thời nhưng cũng có thể là cả đời..Haizzz..Nhưng cũng may mà cơ thể không bị ảnh hưởng gì do ngủ quá lâu cơ thể thiếu chất lên mới suy nhược mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày ăn uống bổ sung là khỏe lại ngay". Nguời phụ nữ nghe thấy vậy liền càng hốt hoảng lắp bắp nói: _"Vậy ...vậy có nghĩa là..." _"Đúng vậy, cậu nhà bị mất trí nhớ, các vị cần cố gắng tiếp xúc, trò chuyện khơi gợi lại những chuyện cũ có lẽ có thể giúp cho cậu nhà nhanh hồi phục hơn.". Mọi người trong phòng khi nghe vậy đều trầm ngâm, nhất là người phụ nhân này thì khóc nức lên. Rồi người trung niên cất giọng đầy vẻ xót xa, lo lắng hỏi: _"Liệu có cách n..." chưa kịp nói hết câu thì người thầy y đã nói bằng giọng bất đắc dĩ có phần xấu hổ: _" Không còn cách nào cả, tôi tuy không phải giỏi nhất vùng này thì cũng là thứ 2( mẹ, tự luyến vl), ca này tôi còn chịu thì ít người có thể cứu được, đành phải nghe theo sự sắp xếp của ông trời thôi, phúc lớn qua, vô phúc vô cầu..Haizz". _"Nhưng... nhưng....'' người thanh niên kia định nói gì nhưng lại thôi.
Bầu không khí trong căn phòng đang vô cùng nặng nề, gian phòng im nặng một lúc lâu thì vị thầy y kia nói làm phá tan đi bầu không khí: _"Thôi tôi còn có việc, rất xin lỗi vì tôi không thể giúp gì được. Mọi người có gắng trò chuyện với cậu ta về những thứ càng ấn tượng càng tốt biết đâu có thể tiến triển chút gì đó. Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh." thầy y đó nói xong rồi đi ra ngoài.
Hiếu nhà ta đang không biết làm sao, lại phải nghe một tràng chả hiểu gì đã thế còn bị thầy y kia phán là mất trí lên vừa mông lung vừa ức chế chửi thầm:'' Mất cái mả cha nhà ông à, ta nhớ ta là Hiếu sống ở trái đất , nước Việt Nam thế kỉ 21 nhá,.!". Rồi người đàn ông trung niên kia cũng mở miệng: _"Hoa Nhi đưa phu nhân về phòng, còn Duy con ở lại đây thử nói chuyện với Hiếu xem sao." _"Dạ thưa lão gia/Vâng thưa cha". Rồi mọi mọi người ra khỏi phòng, không khí trong phòng lại lần nữa trầm lắng xuống.....

--P/S: Vậy là xong 1 chương, phê phết các bác ạ, giờ mới hiểu được nỗi khổ của con tác....Viết đến đây thôi chắc là đủ dài rồi., các bác nhớ ủng hộ và góp ý nha..(ngoáp..)....---
 
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chân Mộng.