• 193

Chương 37: Q1.


- Hả? Hai đứa kia là?

Tam trưởng lão nhíu mày, hắn cảm thấy không được vui trong lòng, ba bọn hắn đều là người cao tầng trong Lâm gia, ấy vậy mà đến nơi này, động tĩnh lớn vậy khiến ai xung quanh cũng phải chú ý, thế mà hai đứa nhóc đứng ở kia lại như không biết cái khỉ gì, giỡn mặt hắn.

Liếc nhau một cái, một thanh niên đại diện ba người đứng ra phát biểu

- Thưa, chúng ta đúng là chỉ định đi dạo khuây khỏa chút, sau đó liền sẽ trở về
tiếp tục cố gắng tu luyện, nhưng khi ngang qua đây….

Người này bắt đầu kể lại câu chuyện, tất nhiên là hắn đồng thời cũng thêm sự giả dối vào, ngồi trong phòng tu luyện một chỗ hòai chán thấy mẹ, ra đây chọc phá người có phải vui hơn không?

Trong khi đó,

Vừa nghe Vân Linh ngạc nhiên, run giọng nói, Minh chỉ hơi cười

- Sai, ta vẫn là tu luyện giả mặc dù không hề có ấn kí.

Vân Linh đứng hình, chuyện kì lạ gì đang diễn ra trước mắt đây, Minh không nói đùa?

- Vì sao à, vì ta cố gắng, chỉ đơn giản như vậy.


Cố gắng
cùng
chỉ đơn giản như vậy
Minh có mượn chút năng lực của Đan để khiến nó vang vọng trong đầu Vân Linh liên hồi, hắn đánh chủ đích bằng sự giả dối do hắn tạo, chỉ bởi hắn muốn tốt cho nàng.

Cười hiền một cái, hắn quay đầu, đây là để nàng suy ngẫm chút ít.

- Cố gắng?

Vân Linh thì thào, cố gắng đều có thể biến một người không có ấn kí, bình thường trở thành người có thể tu luyện? nàng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, có lẽ nó còn như nhắc nàng phải luôn có gắng về nhiều thứ, kể cả việc vượt lên sự sợ hãi trú ngụ trong nàng từ nhỏ.

- Hãy nhìn ta, mạnh hơn là điều có thể nếu muội có đủ cố gắng.

Minh để lại một câu sau lưng, hắn liền tiến gần lại phía nhóm người đang bàn luận chuyện gì đó.

Nhìn theo bóng lưng Minh, Vân Linh dần cảm nhận thấy một sức hút kì dị, một điều thần bí gì đó như đang tỏa ra từ Minh hấp dẫn nàng, trong tâm nàng lại có thêm một sợi xích bị gỡ bỏ, nàng đang dần trưởng thành chỉ chưa đến một ngày.

- Dường như lúc nãy, ta có nghe ai đó muốn ta quỳ xuống thì phải?

Sáu cặp mắt liền chú mục lên Minh, biểu hiện khuôn mặt đa số đều có sự khác biệt.

- Hỗn láo, gặp hai vị trưởng lão cùng với Lâm Tùng chấp pháp liền không biết hành lễ, mau quỳ xuống.

Chưa mẹ gì hết là ba người thanh niên liền bô bô cái miệng vào, nói không xa Minh như thế nào, chỉ riêng ba người cao tầng bên cạnh cũng thấy khó chịu, nơi này có chúng ta, cần ngươi mở cái miệng ra?

- Nơi này không cần các ngươi quan tâm nữa, các ngươi mau đi về mà cố gắng tu luyện.

Ngũ trưởng lão lên tiếng muốn đuổi người, hai người Minh và Vân Linh có vi phạm gì thì bọn sẽ tự xữ, không cần ba đứa con cháu ở đây dòm ngó.

- Hai ngươi là con cháu Vân gia? Các ngươi không biết rằng bản thân đã vi phạm gia quy Lâm gia sao? Tại sao dám tự tiện đặt chân vào đây?

Một loạt câu hỏi nối tiếp cái lời đuổi người của Ngũ trưởng lão đến từ Lâm Tùng chấp pháp, vẻ mặt hắn tràn đầy nghiêm nghị.

Buồn thiu nhìn nhau đầy chán nản, ba người thanh niên thi lễ lẫn nữa với ba người mà rời đi, bọn hắn lại phải trở về tu luyện. (hành động này diễn ra trong khi Lâm Tùng hỏi).

Không chú ý đến ba người, ba người cao tầng liền chuẩn bị xử lý Minh và Vân Linh.

- Theo ta về
hình phạt đường
xử trí.

Nói xong, Lâm Tùng liền tiếp cận chuẩn bị
dắt
hai người đi theo.

Tạm gạt ba vị cao tầng qua một bên, Minh nhìn ba người thanh niên rời đi, hắn có
tính toán, lúc này thôi thì tạm tha cho ba người, nhưng mà lần sau khi gặp mặt, bọn chúng còn nói kiểu thế thì đừng trách hắn.

Quay lại nhìn ba vị cao tầng, hắn nhếch môi, có ba người này xem như cũng sẽ đủ trình diễn cho Vân Linh xem, thành quả của
sự cố gắng
do hắn tạo ra.

- Lâm Sung chưa từng nhắc đến ta sao? Hay các ngươi đã quên?

Một câu vừa ra, ba người có vẻ cứng lại, thằng nhóc này vừa nói điều gì vậy, à mà khoan, thấy hắn có chút quen quen, nhưng họ không thể nhớ rõ, hình ảnh của
Minh một năm trước Lâm Sung đưa ra sớm đã phai mờ.

- Ngươi có biết người đang nói chuyện với ai không? Tiểu tử to gan này!

Bàn tay to lớn của Lâm Tùng đột ngột vung ra muốn tóm cổ Minh, tâm trạng hắn có chút không thoải mái, hắn không ngờ bây giờ lại có những đứa trẻ láo xược như vậy, tên gia chủ Lâm gia lại bị hắn gọi ra cứ như tên người thường, đó là con chưa kể thái độ khi nói ra tên Lâm Sung cùng với việc cái vẻ mặt đầy vẻ bình thường, không hề có sợ hãi, tôn kính gì ba vị cao tầng Lâm gia ngay trước mặt, nhóc con này phải bị trọng phạt để hắn tởn tới già.

- Minh.

Không biết vì sao, Vân Linh đột ngột kêu lên như vậy, thấy tình cảnh nàỳ, nàng chợt tưởng tượng nên cái viễn cảnh Minh bị tóm gọn, sau đó bị kéo đi. Lúc này nàng đã không còn khóc, phải nói là hoảng quá, nước mắt không ra được.



tiếng gió do sự ma sát cực nhanh với không khí tạo ra



không hề có một tiếng động phát ra, không khí tĩnh lặng dị thường
Lâm Tùng trong ánh mắt mở to đầy kinh ngạc của từng người mà ngã xuống, hắn nằm dưới đất ngay trước mặt, ngay dưới chân Minh.

- Cái…cái quái gì vậy?

Tam trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão quay sang nhìn nhau, hình như bọn hắn vừa thấy một cái gì đó không thực tế, đôi mắt hai người ai cũng tràn đầy vẻ ngớ người, Lâm Tùng với tu vi Luyện khí tầng 10 đỉnh lại bị đánh gục bởi một tên tiểu tử, có khi nào hắn mệt quá nên ngất xỉu không? Chắc chắn là vậy rồi.

Trong khi đó, ở phí sau Minh, Vân Linh cứng người, đôi mắt to tròn như trơ ra, hình ảnh diễn ra trước mặt này sẽ như một thứ gì đó in dấu không hề phai trong
lòng nàng, cái này còn là một tu luyện giả không có ấn kí sao?

Mặc dù nàng không thấy huyện gì xảy ra, nhưng nàng tin, Minh là người khiến cho Lâm Tùng chấp pháp gì gì đó ngã gục, Minh không phải tu luyện giả bình thường.

- Không cần phải ngơ ngác như vậy? Hắn vẫn chưa có chết.

Minh đầy vẻ bình thường, đôi mắt nhìn nhìn có vẻ chán nản mà quan sát hai vị trưởng lão nói, tên này rõ ràng quá cùi đi, một cú đánh của hắn thôi mà còn không thể nhìn ra, ít gì thì cũng phải phát hiện rồi do đón đỡ không được mới ngã xuống chứ, thật chán, thật chán, hắn buồn rầu trong lòng.

Có lẽ việc sống lại cũng là một cách trừng phạt thêm của cuộc sống dành cho hắn, một cách trừng phạt đầy vẻ bi thương dành cho một
quái vật
từ thời xa xưa, hắn sẽ không có một ngày được đánh sướng tay, hắn đã được quy định rằng không có người sánh bằng, đối thủ chỉ giống như một bài toán lớp 1, quá dễ giải quyết, hắn cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt.

Hai vị trưởng lão có khóe miệng giựt giựt lên

- Đơn nhiên là chưa có chết rồi tiểu tử, hắn chẳng qua là vì dạo này huấn luyện binh sĩ cho gia tộc quá nhiều nên mệt quá mà ngất thôi, ngươi tưởng chỉ bằng vào thự lực miệng còn chưa vắt hết sữa liền tưởng bản thân vô địch đả bại được Lâm Tùng chấp pháp?

Ngũ trưởng lão giận quá liền nhăn mặt mà nói, hắn phải cho tên tiểu tử này một bài học.

Từ góc nhìn của hại vị trưởng lão, cho rằng Lâm Tùng mệt xỉu thì cũng rất có lý, Minh ra tay không ai có thể theo kịp mà nhìn ra, vả lại lúc đó cơ thể to lớn, trưởng thành của Lâm Tùng lại che khuất đi Minh, nên họ đã không thấy lại càng mù tịt, Lâm Tùng mệt xỉu lại càng đúng hơn khi hắn ngã gục trước một đứa thiếu niên không lớn tuổi, tu vi cao lắm thì cũng là Luyện khí tầng 4, 5 là cùng, làm gì có chuyện Luyện khí tầng 10 thua.

- Ồ, ta cũng đồng ý với quan điểm của hai ngươi, vậy hai ngươi thay hắn đến bắt ta đi.

Minh chắc là hiểu tâm trạng lúc này của bọn hắn, xét về tính có lý thì hắn hạ gục được Lâm Tùng liền có chút vô lý.

- Nên nhớ rằng, sau lần này, hãy đi hỏi Lâm Sung, ta là ai?

Không đợi hai vị trưởng lão đi sang, hắn chủ động tiến tới tìm hai người, nhớ lại hình như là Vân Linh chưa có ăn gì, hắn cũng vậy.

Thấy hắn đi qua, hai vị trưởng lão giận đến đỏ mặt.

- Mẹ nó, tiểu tử, ngươi đừng ảo tưởng.

- Lão ngũ, ngươi đi qua vác Lâm Tùng đến chỗ nghĩ ngơi, khám bệnh, ta sẽ chính ta bắt thằng nhóc láo xược này.

Tam trưởng lão quát lên, không quan tâm Minh, hắn phân phó luôn việc cho Ngũ
trưởng lão, đôi chân lao nhanh đến Minh.

- Được.

Cắn răng một cái, Ngũ trưởng lão định lao lên chụp đầu Minh liền đổi hướng, bắt một tiểu tử cần hai người thì qua mất mặt, đợi bắt được Minh rồi, hắn đánh tét mông, không cắt lưỡi Minh cho hắn hết láo.

Mang trong mình suy nghĩ hả hê lòng người, ngũ trưởng lão không quan tâm đến tình hình tam trưởng lão kế bên trước mặt, hắn chỉ lo tiến tới sũy vẫn vơ về Minh.

- Ngươi không cần phải đi đâu cả.

Một giọng nói khá non trẻ chợt truyền đến, bừng tỉnh đôi mắt liếc xung quanh, hắn thấy Minh đột ngột đứng trước mặt bản thân, tiếp đến chưa kịp nghĩ rằng
cái quái gì vậy, không phải lão Tam…
. Đầu hắn tự dưng đau nhói lên, hắn gục xuống, mọi thứ trước mắt dần rơi vào màn đêm u tối.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chân Tiên Phẩm: Lão Quái Vật Sống Lại.