Chương - 123: Bách Thảo Phong
Số từ: 1655
Nguồn: Vipvandan.vn
Nhóm dịch: Dungnhi
Tu sĩ còn lại, không ai chủ đông đi Bách Thảo Phong, số người chủ động chỉ có mười bốn người, còn cách còn số ba mươi mười sáu người nữa, vì không ai chủ động đi nên đành phải dùng biện pháp phân chia cưỡng chế.
Tôn Thường trực tiếp đi vào giữ những Tiên căn hạ phẩm đệ tử, chọn ra mười sáu người, tập kết lại một chỗ, sau đó quay trở lại chỗ mấy vị trưởng lão, nói:
- Vô sư huynh, Lâm sư huynh, Mạc sư huynh, Cố sư tỷ,... nhiệm vụ của sư đệ của đã hoàn thành, xin đi trước một bước.
- Tạm biệt sư đệ.
Mấy vị trưởng lão khẽ gật đầu.
Tôn Thường đến bên ba mươi đệ tử mới, một đệ tử áo lam và ba đệ tử áo vàng khác bước đên, trên y phục của họ đều có thêu một đóa an thần hoa, là đệ tử Bách Thảo Phong.
Đệ tử áo lam tuổi độ bốn mươi, có Thần Hải cảnh tu vi, phẩy tay một cái, tung ra một chiếc Độ Thiên Chu, mọi người bước lên thuyền, Độ Thiên Chu bay lên trời, nhằm thẳng hướng Đông.
Trên Độ Thiên Chu, ba mươi đệ tử mới ngồi ngay ngắn trật tự, Tôn Thường đứng phía trước, nói:
- Các vị sư chất, đơn dược sư là một nghề quang vinh, mặc dù luyện dược sẽ chiếm rất nhiều thời gian, ảnh hưởng đến việc tu luyện, nhưng, đơn dược luyện ra sẽ rất có lợi cho tu luyện, sử dụng một lượng lớn đan dược, cũng có thể bù đắp thời gian tiêu hao vì luyện dược, hơn nữa, trở thành một lục phẩm đơn dược sư, cho dù tu sĩ Thần Hải cảnh, cũng có lúc phải cầu cứu đến ngươi, có thể nâng cao địa vị của ngươi, nên, tiến nhập Bách Thảo Phong, tuyệt đối là một sự lựa chọn thông minh.
Đệ tử chủ động đến Bách Thảo Phong đều hiểu đạo lý này, những lời này, chủ yếu dành cho những đệ tử bị lựa chọn cưỡng chế, mục đích là để khơi gợi niềm hứng thú với đơn dược, giúp họ hiểu rằng, làm một đan dược sư, so với một tu sĩ đơn thuần, càng có cảm giác thành công hơn.
Cổ Thần đứng ở vị trí đầu tiên bên phải, hắn cảm thấy không ít ánh mắt đang hướng về phía mình.
Có thân thiện, ví dụ Tôn Thường, hắn rất thích thú vị đệ tử am hiểu linh thảo kì hoa này, biết là sẽ khiến Lâm Nhược Phong giận, nhưng hắn vẫn kiên quyết giữ Cổ Thần lại Bách Thảo Phong.
Đôi với Bách Thảo Phong mà nói, người có tiên căn cao nhất không phải là người có tố chất tốt nhất, học luyện đan chi thuật, không có liên quan nhiều đến tiên căn, hơn nữa, trở thành trưởng lão Bách Thảo Phong, tu vi không nhất định phải chạm đến Thần Hải cảnh, chỉ cần trở thành một lục phẩm đơn dược sư, có thể luyện chế ra đơn dược Thần Hải cảnh cần, là đã có tư cách trở thành trưởng lão.
Tôn Thường có dẫn hồn kì tu vi, trong số các vị trưởng lão Bách Phong Thảo, tu vi đều xếp hàng trên.
Cũng có thù ghét, ví dụ Hoàng Phủ Cực, Đặng Phi. Hoàng Phủ Cực được ca ca Hoàng Phủ Hạo chỉ thị, tiến nhập Bách Phong Thảo, tìm mọi cách tiến hành xử lý Cổ Thần. Hoàng Phủ gia tộc có nội môn trưởng lão ở Ẩn Kiếm Phong, sau khi xử lý Cổ Thần xong, vẫn có thể điều Hoàng Phủ Cực về Ẩn Kiếm Phong.
Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
Bách Thảo Phong nằm ở phía đông Đô Thiên Phong, khoảng cách chưa đến hai trăm dặm, Độ Thiên Chu có tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã thấy cái bóng mờ mờ của Bách Thảo Phong dần dần hiện rõ trước mắt mọi người.
Bách Thảo Phong là đỉnh thấp nhất trong năm đỉnh núi của Linh Hư Sơn, chỉ cao hơn tầng mây hơn hai trăm trượng, nơi các đệ tử Bách Thảo Phong sống cao hơn mặt đất hai ngàn trượng và dưới tầng mây hai ngàn trượng.
Cả Bách Thảo Phong xanh um rậm rạp, đến gần hơn, sẽ còn ngửi thấy mùi thuốc nồng hoa thơm tỏa ra ngào ngạt.
Hơn năm trăm trượng dưới tầng mây, Bách Thảo Phong cũng có một quảng trường, mặc dù không lớn như quảng trường trên Đô Thiên Phong, nhưng cũng rộng vài trăm trượng vuông, Độ Thiên Chu có thể đáp xuống đó, có không ít đệ tử Bách Thảo Phong sớm đã đứng trên quảng trường tiếp đón.
- Tôn sư huynh vất vả rồi...
Mọi người vừa xuống thuyền, đã có một trưởng lão tử y bước đến, tuổi độ ngũ tuần, chỉ có Tiên Thiên cảnh tầng chín tu vi.
Cổ Thần nhận ra người này, tên gọi Văn Sư Hào.
Mỗi một lần thu đồ, Bách Thảo Phong chỉ phân ba mươi đệ tử, nên, nhân số Bách Thảo Phong luôn duy trì ở con số hơn hai trăm người, không bằng những chi mạch khác, trên dưới ngàn người, chủ mạch Đô Thiên Phong thậm chí còn gần hai ngàn người.
Đệ tử Bách Thảo Phong ít, trưởng lão càng ít hơn, cộng thêm thủ tọa Hoàng Dược Tiên vào cũng chỉ có tám người, Cổ Thần kiếp trước ở Bách Thảo Phong tám năm, đương nhiên nhận ra.
Nếu như là những chi mạch khác, con số sẽ không dừng ở đó, số lượng trưởng lão mỗi mạch gần như xấp xỉ một trăm nên không phải ai cũng nhận ra được.
Tôn Thường ha ha cười, nói:
- Văn sư đệ, lần này thu được mấy đệ tử rất khá, so với lần trước, mạnh hơn không ít, ha ha...
- Hoàng sư huynh đang đợi trong điện, Tôn sư huynh mời.
Văn Sư Hào nhắc nhở nói.
Tôn Thường gật gật đầu, quay sang vẫy vẫy các đệ tử mới:
- Theo ta, đi gặp thủ tọa Bách Phong Thảo.
Dứt lời, Tôn Thường và Văn Sư Hào đi trước, cuối quảng trường có một tòa đại điện cao hơn mười trượng, bên trên có mấy chữ lớn: Bách Thảo Điện.
Cổ Thần đi trong đoàn người, nhìn khắp một vòng cảnh tượng quen thuộc xung quanh, tư tưởng dường như quay trở lại những ngày đầu mới đến Bách Thảo Phong, lúc đó chẳng biết gì, như nhà quê ra tỉnh, tràn đầy bỡ ngỡ.
Cho đến đến trước Bách Thảo Điện, nhìn thấy ba chữ Bách Thảo Điện như rồng bay phượng múa xuất hiện trước mắt, Cổ Thần mới hồi lại thần, ánh mắt hướng vào trong điện, tràn ngập suy tư, thủ tọa Bách Thảo Phong, sư phụ Hoàng Dược Tiên của hắn giờ này đang ngồi trong điện.
Không hề dừng lại, theo bước Tôn Thường, Văn Sư Hào hai người, Cổ Thần cùng mọi người lần lượt bước vào trong Bách Thảo Điện. Đầu kia đại điện, trên một chiếc ghế thái sư cực lớn, là một bị lão đầu râu tóc bạc phơ, da hồng mình hạc. Hai mắt Cổ Thần sáng rực, chính là Hoàng Dược Tiên.
Cổ Thần rất muốn lao lên trước gọi một tiếng sư phụ, nhưng bản thân tự kiềm chế mình lại, mọi thứ cứ phải từ từ, bây giờ hắn chỉ là một đệ tử vừa mới nhập môn, còn Hoàng Dược Tiên là thủ tọa Bách Thảo Phong nhất mạch, tạm thời rất có tiếp xúc.
- Sư huynh... Đệ về rồi, đệ tử mới năm nay, huynh nhất định sẽ hài lòng, ha ha...
Sau khi vào trong Bách Thảo Điện, Tôn Thường rảo bước thật nhanh, đến trước mặt Hoàng Dược Tiên, lớn tiếng cười nói.
Hoàng Dược Tiên đứng dậy, tiến lên trước mấy bước, nói:
- Vất vả cho sư đệ rồi.
- Sư huynh, đệ tử chiêu thu lần này, mạnh hơn lần trước rất nhiều, ha ha...
Tôn Thường ha ha cười, quay sang các đệ tử mới, nói:
- Đây là thủ tọa Bách Thảo Phong, Hoàng Dược Tiên Hoàng sư bá.
- Hoàng sư bá.
Các đệ tử cung kính nói.
Hoàng Dược Tiên mỉm cười, nói:
- Tiến vào Hư Thiên Tông rồi, sẽ không còn giống như bên ngoài nữa, các ngươi phải thích ứng với cuộc sống mới, mỗi ngày lúc nào ngủ dậy, lúc nào ăn cơm, lúc nào tu luyện pháp thuật, lúc nào tu luyện đan dược thuật, lúc nào nghỉ ngơi, lúc nào đi ngủ đều phải theo thời gian quy định, ba tháng tới sẽ có sư huynh chuyên môn tiến hành dạy dỗ các ngươi, các ngươi phải nghe theo lời giáo huấn của sư huynh, họ sẽ dạy lại những gì mà mình học được trong Hư Thiên Tông cho các ngươi, là sư huynh nào sẽ dạy, Tôn trưởng lão sẽ sắp xếp ổn thỏa, việc bồi dưỡng đệ tử mới, do Tôn trưởng lão quản lý, sau này có vấn đề gì, tìm Tôn trưởng lão là được rồi.
- Vâng, sư bá.
Các đệ tử mới đồng thanh nói.
- Các ngươi phải nỗ lực thật nhiều, nghe theo giáo huấn, nhiều năm sau, vị trí thủ tọa, trưởng lão Bách Thảo Phong đều sẽ được lựa chọn từ số đệ tử hậu bối các ngươi.
Hoàng Dược Tiên gật đầu nói.
Những lời của Hoàng Dược Tiên quả nhiên khiến các đệ tử lộ vẻ hưng phấn, trở thành trưởng lão, thủ tọa Hư Thiên Tông, gần như là mơ ước của tất cả đệ tử.