Chương - 165: Đối chiến Hoàng Phủ
Số từ: 1653
Nguồn: Vipvandan.vn
Nhóm dịch: Dungnhi
Hai khối hỏa diễm xuất hiện trước mắt Cổ Thần, một khối hóa thành trường cung cao hơn một trượng, một khối hóa thành cự tiễn dài gần một trượng, cung và tiễn đều bừng bừng hỏa diễm.
Lắp tiễn lên cung, xoạt một tiếng, liệt diễm tiễn từ hỏa vẫn cung bắn ra, biến con hỏa điểu dài gần bảy trượng mà Sư Viêm biến ra thành vô số hỏa tinh hoàn toàn biến mất.
Liệt diễm tiễn vẫn không giảm thế, dưới sự điều khiển của Cổ Thần, bắn mạnh về phía Sư Viêm với tốc độ cực nhanh.
Uy lực của liệt diễm tiễn nằm ngoài tầm tưởng tượng của Sư Viêm, hai tay vội vàng kết pháp ấn, quát:
- Hỏa phụng...
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Một khối hỏa diễm khổng lồ bay lên, một con hỏa phụng từ trong liệt diễm, tắm lửa sinh ra, lao thẳng lên trời.
Sư Viêm thi triển hỏa phụng biến, so với đại sư huynh Vân Phiêu Trần triển hiện, kém hơn rất nhiều. Cũng giống như con hỏa điểu vừa rồi, Cổ Thần lại bắn thêm một đường liệt diễm tiễn, đâm trúng ngực hỏa phụng, khiến hảo phụng cũng biến mất không chút dấu vết.
Hỏa phụng đã là chiêu số mạnh nhất trong giai đoạn một Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, ngay cả hỏa phụng còn bị Cổ Thần dễ dàng phá, Sư Viêm và Cổ Thần có tu vi khác biệt tới đâu, chỉ cần nhìn cũng có thể nhận ra điều này. Liệt diễm tiễn sau khi xuyên qua hỏa phụng, vèo một cái băn đến trước mặt Sư Viêm, trúng ngay thân thể hắn. Sư Viêm kêu lên một tiếng thảng thốt, thân thể ngã ngửa ra sau, nảy xa vài chục trượng rơi ra khỏi lôi đài, bại dưới tay Cổ Thần.
Thủ tọa Thanh Viêm Phong đứng lên, cao giọng nói:
- Bách Thảo Phong, Cổ Thần chiến thắng.
Nhất thời, tất cả đệ tử Bách Thảo Phong đều động loạt hoan hô. Đệ tử Thanh Viêm Phong có người vui có người buồn. Pháp quyết mà Cổ Thần dùng chính là Ngự Hỏa Phần Thiên quyết của Thanh Viêm Phong, bại dưới pháp quyết bổn phong, có người cảm thấy không mất mặt nhưng một số người lại cảm thấy mất mặt.
Vân Phiêu Trần quay sang nhìn Cổ Thần, gật gật đầu tỏ ý khen ngợi cảnh giới tu luyện Ngự Hỏa Phần Thiên của hắn.
Cổ Thần giành chiến thắng ở vòng đấu thứ hai, lọt vào top 10, rất nhanh Hoàng Phủ Cực cũng bước đến, nhìn bộ dạng buồn bã của hắn là biết ngay hắn đã thua, không có duyên với top 10.
Nghe Hoàng Phủ Cực kể, hắn bại dưới tay một nữ đệ tử Tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín của Lạc Hà Phong, tên gọi Dương Khê.
Vòng tỷ thí thứ hai nhanh hơn vòng một rất nhiều, rất nhanh, tỷ thí hoàn tất, đã chọn ra mười đệ tử. Mười đệ tử đứng đầu này sẽ tạo ra một danh sách, chép vào tông quyển Hư Thiên Tông. Những người có tên, ai cũng cảm thấy vui sướng.
Rất nhanh, danh sách đối chiến vòng ba nhanh chóng xuất hiện, lần này chỉ có mười người, vừa hay có thể tiến hành cùng lúc ở năm lôi đài. Lần này Cổ Thần lại đấu ở lôi đài phía Đông và gặp một đệ tử Ẩn Kiếm Phong, chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng tám.
Cũng như lần trước, ngay trước mắt Lệ Kiếm Quân, Cổ thần một quyền đánh đệ tử Ẩn Kiếm Phong bay ra khỏi lôi đài, giành quyền lọt vào top 5.
Top 5 gồm: đệ tử Ẩn Kiếm Phong Hoàng Phủ Hạo, đệ tử Đô Thiên Phong Lang Phong, đệ tử Lạc Hà Phong Dương Khê, đệ tử Thanh Viêm Phong Lục Vũ, đệ tử Bách Thảo Phong Cổ Thần.
Trong đó, Hoàng Phủ Hạo là đệ tử Thần Hải cảnh, trực tiếp lọt vào top 3, còn Lang Phong, Dương Khê, Lục Vũ, Cổ Thần bốn người phải tỷ thí với nhau, ai giành chiến thắng, người đó sẽ được cùng Hoàng Phủ Hạo tranh vị trí nhất, nhì, ba.
Bằng phương pháp rút thăm, Cổ Thần đấu chiến với đệ tử chủ mạch Lang Phong, đệ tử Lạc Hà Phong Dương Khê đấu với đệ tử Thanh Viêm Phong Lục Vũ.
Không hề nghi ngại, Cổ Thần lại nhanh như chớp chiến thắng Lang Phong, thành công tiến vào top 3. Dương Khê chiến thắng Lục Vũ, cũng lọt vào top 3.
Trận đấu tiếp theo là Cổ Thần và đệ tử Lạc Hà Phong Dương Khê tỷ thí. Ai chiến thắng mới có tư cách cạnh tranh ngôi vị đầu bảng với Hoàng Phủ Hạo.
Dương Khê, Cổ Thần cảm thấy chỉ có Cổ Thiền, Vân Tuyết mới có thể sánh được vẻ đẹp của nàng, tuổi độ mười sáu, mắt to tròn, trên má có hai lúm đồng tiền rất sâu, nhìn rất ngọt ngào.
Nếu như mỹ nữ là hoa thì Dương Khê là đóa hoa mỹ lệ nhất. Cổ Thần tự nhận mình là một người yêu hoa, nên lúc chiến đấu với Dương Khê, hắn không trực tiếp dùng một quyền đánh bay nàng khỏi đài như những người trước.
Mà cùng Dương Khê chiến đấu mấy hiệp trên lôi đài. Với thân pháp nhanh như điện, mỗi lần công kích đều là thoáng qua. Còn Dương Khê, tất cả công kích của nàng đều bị Cổ Thần tránh né, hoàn toàn không chạm được vào cơ thể hắn.
Sau vài hiệp như vậy, Cổ Thần điểm nhẹ mấy cái lên vai Dương Khê, lúc thân thể hắn vượt qua nàng, nàng chỉ nghe thấy giọng hắn thì thầm bên tai:
- Muội thua.
Dương Khê cảm thấy trong lòng như đang có sóng cồn, cùng là Tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, hơn nữa nàng còn đánh thắng đệ tử Thanh Viêm Phong Tiên Thiên cảnh tầng chín Lục Vũ, kết quả trước mặt Cổ Thần nàng vẫn không hề đủ sức đánh trả.
Lúc nãy Cổ Thần chỉ là tùy tiện điểm mấy vị trí trên người nàng, vậy mà nàng cũng không thể tránh né. Nghĩ đến đây, Dương Khê không khỏi đỏ mặt, thầm nghĩ may mà vị sư huynh này nương tay, không điểm vào những nơi không nên điểm.
- Cổ sư huynh tu vi cao thâm, sư muội chịu thua rồi.
Dương Khê cúi người chắp tay với Cổ Thần, tự động nhận thua, sau đó nhảy khỏi lôi đài.
Chiến thắng Dương Khê, Cổ Thần trúc tiếp lọt vào top 2, đối thủ tiếp theo của hắn chính là Hoàng Phủ Hạo.
Sau khi Dương Khê xuống đài, Hoàng Phủ Hạo lập tức nhảy lên.
Tông chủ Vô Thủy, thủ tọa các tông, năm người cùng ngồi trên khán đài phía Đông, tất cả trưởng lão và các đệ tử ngồi xung quanh lôi đài trung tâm, chăm chú theo dõi trận tỷ thí.
Chỉ có Hư Tử Uyên và Hoàng Dược Tiên biết, Cổ Thần đã có Tu vi Trúc Thai kỳ, tất cả mọi người đều nhận định Hoàng Phủ Hạo có thể dễ dàng đánh bại Cổ Thần, với trận tỷ thí tranh ngôi vô địch này căn bản không có hứng thú. Bởi vì trong mắt các đệ tử, Tu sĩ Tiên Thiên cảnh và Tu sĩ Thần Hải cảnh khác nhau như trời với đất, Tu sĩ Tiên Thiên cảnh không thể chiến thắng Tu sĩ Thần Hải cảnh.
Hành lễ với tông chủ và thủ tọa các mạch xong, Cổ Thần và Hoàng Phủ Hạo đứng cách nhau mười trượng, nhìn nhau chăm chú.
Tông chủ Vô Thủy cao giọng nói:
- Hai ngươi bắt đầu đi!
Hoàng Phủ Hạo ha ha cười, nói:
- Ha ha, không ngờ ngươi đúng là không làm ta thất vọng, hắc hắc, ta sẽ đạp ngươi dưới chân, để ngươi biết ai mới là thiên tài? Ai là phế vật? Ai mới có tư cách làm đệ nhất ngũ mạch?
- Hoàng Phủ sư huynh, Hoàng Phủ sư huynh, Hoàng Phủ sư huynh.
Không biết là sư muội háo sắc nào của Lạc Hà Phong hét lên trước, các nữ đệ tử áo xám còn lại lập tức hét theo, liền sau đó đệ tử Ẩn Kiếm Phong cũng hưng phần góp giọng.
Cổ Thần nhún nhún vai, ngồi xuống đất, chẳng thèm nhìn Hoàng Phủ Hạo, mọi người ngạc nhiên, không biết Cổ Thần định làm gì? Đang tỷ thí mà lại ngồi xuống giống như đang ở nhà vậy, ai cũng không hiểu.
- Cổ sư đệ? Đệ sợ sao? Ha ha...
Hoàng Phủ Hạo thấy vậy, ha ha cười nói.
Nhưng Cổ Thần vẫn không thèm nhìn, giống như Hoàng Phủ Hạo không hề tồn tại.
Hoàng Phủ Hạo nhất thời nổi giận, nói:
- Nhìn kiếm...
Vốn dĩ trận tỷ thí này không có gì đáng xem, nhưng thấy Cổ Thần chẳng thèm liếc nhìn Hoàng Phủ Hạo lấy một lần, mà ngồi thẳng xuống đất, mọi người không khỏi cảm thấy hiếu kì.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Hạo lẩm nhẩm đọc kiếm quyết, Dẫn Lôi Kiếm trong tay giơ thẳng lên trời, trong nháy mắt, bầu trời vốn dĩ quang đãng đột nhiên mây đen cuồn cuộn.
Ùng...
Một tiếng sấm rền, một tia sét to như cánh tay từ không trung đánh thẳng xuống, đánh lên pháp bảo Dẫn Lôi Kiếm của Hoàng Phủ Hạo, trong nháy mắt lôi quang trên Dẫn Lôi Kiếm lấp lánh, các đệ tử ai cũng biến sắc, chỉ riêng khí thế, uy lực của Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết đúng là không tầm thường.