Chương - 468: Chí dương chi địa
Số từ: 3223
Nguồn: Vipvandan.vn
Nhóm dịch: Dungnhi
Cổ Thần lần này ẩn nấp hành tung không muốn gây sự nhưng có ý tránh nó cũng không phải phong cách của Cổ Thần hắn! Hắn dừng lại tại chỗ hướng nhìn mấy đạo độn quang kia, nếu bọn họ không dừng lại thì hắn cũng không dự định xen vào việc người khác.
Lúc này bốn đạo độn quang kia còn cách Cổ Thần máy ngàn dặm. Cho nên hắn chỉ có thể thấy dược bóng ảnh mờ mờ mà không thấy rõ được người bên trong.
Ba đạo độn quang phía sau tộc độ so với đạo độn quang phía trước nhanh hơn một chút, đến khi cách Cổ Thần khoảng ngàn dặm thì đã bắt kịp đạo độn quang phía trước.
Lúc này Cổ Thần cũng đã có thể thấy rõ mấy người trong độn quang. Đạo độn quang phía trước là một nữ tử, nhìn còn rất trẻ tuổi, nhưng khoảng cách quá xa không thể thấy rõ dung mạo nhưng nhìn thoáng thoáng cũng có thể thấy là một nữ nữ có khuôn mặt phi thường xinh đẹp,
Ba đạo độn quang phía sau đều là nam tử, người ở giữa có một chòm râu là phi độn nhanh nhất.
Ba nam tu đuổi theo một nữ tu, không hề hạ thủ lưu tình, ba người nhất tề xuất thủ tung ra sát chiêu, mỗi người tung ra một chưởng hoá thành cự đại chưởng cương đánh tới nữ tử kia.
Nữ tử liền phóng xuất hai kiện pháp bảo, chặn được công kích của hai người kia, nhưng lại bị chưởng cương của nam tử có chòm râu bắt được. Nữ tử đột nhiên sử dụng bí pháp nào đó, hắc khi tuôn ra nàng đột nhiên biến mất, tái xuất hiện dã tránh xa gần trăm dặm. Bí pháp này cũng là một dạng thuấn di như phong ảnh độn của Cổ Thần.
Nam tử có chòm râu kia bắt hụt nữ tử nhưng trong tay lại bắt được một thứ trông giống như một quyển trục.
Nữ tử kia vừa thoát dược một kiếp lập tóc hướng chỗ Cổ Thần bay đến, miệng kêu
- Đạo hữu, cứu ta!
Ba nam tử phía sau lại tiếp tục đuổi theo.
Rất nhanh nữ tử kia liền tới cách Cổ Thần chỉ mấy trăm dặm, tương mạo rõ ràng nhất thanh nhị sở hiện lên trong mắt Cổ Thần.
- Hảo một hoàn mỹ nữ tử!
Cổ Thần không nhịn dược kêu lên một tiếng cảm thán, kiếp trước tới kiếp này những nữ nhân hắn nhân thức cũng chí có Tiểu Bạch mới có thể so sánh tướng mạo được với nữ tử trước mắt này!
Da trắng nhu tuyết, vẻ mặt tinh xảo, một đôi mắt to như long lanh như hai luồng thu nguyệt.
Song phong trước ngục khẽ rung ẩn hiện hai chóp đỉnh mê người cùng đường vòng cung hoàn mỹ, toàn thân nàng bao bọc trong hắc sam càng làm nổi bật những đường công lả lướt trên thân thể.
Nữ tử này từ dung mạo đến làn da, vóc dáng đều hoàn mỹ không chỗ nào không mỹ lệ đến cực điểm, có thể nói cho dù tiên nữ trên trời so với nàng cũng phải xấu hổ.
Hoàn mỹ nữ tử này có tu vi Đoạt Xá trung kỳ mà ba người đuổi theo phía sau, nam tử có chòm râu lại là một cao thủ Minh Khiếu sơ kỳ, hai người còn lại đều là Đoạt Xá hậu kỳ, nhìn qua đều khoảng 40 tuổi.
Độn tốc của hoàn mỹ nữ tử so với ba người kia chậm hơn, nhất là vị Minh Khiếu sơ kỳ kia độn tốc càng nhanh hơn nhiều.
Mắt trăm dặm cự ly rất nhanh liền tới, hoàn mỹ nữ tử lúc này đã thấy rõ Cổ Thần liền hô to:,
- Đạo hữu cứu ta!
Phi độn tới cách Cổ Thần mấy trăm trượng, hoàn mỹ nữ tử liền dừng lại, tiếp tục nói:
- Đạo hữu cứu ta, bọn họ không chỉ muốn đoạt bảo vật trong tay ta mà còn muốn hại tính mạng của ta, xin đạo hữu cứu ta!
Cổ Thần còn chưa phản ứng gì thì ba tên nam tử kia đã tới cách Cổ Thần gần ngàn trượng, một tên Đoạt Xá hậu kỳ quát lên:
- Người nào? Dám quảng việc của Thần Vu tông ta? Hạn cho ngươi trong tam tức thời gian cút nhanh cho lão tử, nếu không Vu đại nhân sẽ diệt thân thể ngươi, trói buộc nguyên thần của ngươi, khiến chịu chịu vạn kiếp dày vò!
Cổ Thần vẫn chưa lên tiếng thì tên Đoạt Xá hậu kỳ còn lại đã chen vào nói:
- Vu đại nhân, tiểu nhân này không biết sống chết, để ta xử lý hắn!
Dứt lời, hai tay hắn kết thành một quyền ấn mạnh mẽ oanh ra một quyền. Một cái hắc sắc quyền cương nhanh chóng đánh tới Cổ Thần.
Cổ Thần nguyên bản không muốn gây sự, nhưng tên Đoạt Xá hậu kỳ dầu tiên nói dã khiến hắn tức giận, tên thứ lại đánh tới hắn đã triệt đổ kích phát lửa giận của Cổ Thần. Lửa giận của Cổ Thần lúc này nếu không phải là Độ Hư cường giả thì ai có thể ngăn cản?
Nơi này tuy là cảnh nội Đại Ly đế đình nhưng giết mấy tên tu sĩ Thần Vu tông thì đã sao? Lúc này Cổ Thần cũng chỉ cách Thập vạn đại sơn không bao xa, ngày mai liền có thể thâm nhập vào trong thế lực của cổ vu tộc ở nam hoang vu cương rồi, cho nên Cổ Thần cũng không có gì phải kiêng kị.
Đối mặt với cái quyền cương đang hướng tới kia, ánh mắt Cổ Thần lạnh băng rồi cũng kết một cái quyền ấn, Cổ Thần dùng bảy thành thực lực đánh ra một kim cương quyền.
Với thực lực của của Cổ Thần, xuất ra ba thành đã đủ để đánh bại bại một tên Đoạt Xá hậu kỳ cao thủ, mà dùng bảy thành là có thể trong nháy mắt miễu sát. Cổ Thần đã không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải cho đối phương một cái giáo huấn khó quên.
Tên Minh Khiếu sơ kỳ cao thủ kia thấy vậy thì biến sắc, thân thể chợt loé ngăn trước mặt của tên Đoạt Xá hậu kỳ kia, bàn tay hắn cũng xuất một chưởng vỗ tới Cổ Thần.
Kim cương quyền ấn của Cổ Thần phát ra kim quang mãnh liệt chói mắt, trong nháy mắt đã đem quyền cương của tên tu sĩ Đoạt Xá hậu kỳ kia đánh nát bấy rồi oánh kích lên chưởng cường của tên Minh Khiếu kỳ kia.
-Ầm!
Một tiếng bạo hường vang vọng trong thiên địa, vô số pháp lực cương khí hình thành từng làn sóng gợn trong không gian hướng bốn phương khuếch tán ra.
Thân hình của tên Minh Khiếu kỳ kia bị chấn động mạnh, tại trong hu không lui về sau gần trăm trượng, sắc mặt đại biến quát lên:
- Người này rất lợi hại, mau trốn!
Dứt lời hắn liền phương phía sau quay đầu bỏ chạy, hai tên cao thủ Đoạt Xá hậu kỳ kia nghe vậy cũng không dám chậm trễ lập tức chạy theo. Không quá lâu thì ba đạo độn quang đã biến mất trong tầm mắt của Cổ Thần.
Hoàn mỹ nữ tử kia đi tới bên người Cổ Thần ôm quyền, khom người nói:
- Đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ, Nguyệt nhi vô cùng cảm kích!
Cổ Thần nhìn hoàn mỹ nữ tử gọi là Nguyệt nhi này liếc mắt một cái rồi hỏi:
- Ngươi là ai? ê
Tuy rằng chuyện lần này phát sinh có vỏ rất hợp lý nhưng Cổ Thần vẫn có một loại cảm giác khác thường khó nói thành lời. Hắn từ đầu tới cuối không hề nói lời nào tại tự nhiên lại kết oán với ba tên tu sĩ kia và trở thành ân nhân cứu mạng của mỹ nữ Nguyệt nhi này?
Nguyệt nhi nói:
- Chúng ta đều là Thần Vu tông tu sĩ, cha ta có lưu lại cho ta một bản đồ về một nơi chí dương chỉ địa. Ba vị sư huynh kia không biết như thế nào lại biết được tin tức này đến đoạt bân đồ trong tay ta, còn muốn giết ta. Đa tạ đạo hữu đã ra tay cứu giúp, bằng không tính mạng của Nguyệt nhi hôm nay đã...
- Bản đồ về chí dương chỉ địa?
Cổ Thần nhất hời kinh ngạc hòi:
- Người vừa nói chính là cái quyển trục mà ba tên kia vừa cướp được?
Nguyệt nhi vừa nói xong khiến Cổ Thần hối hận không thôi. Sớm biết cái quyển trục kia là bản đồ của một nơi chí dương chỉ địa thì vô luận thế nào hắn cũng không buông tha cho ba tên kia rời đi!
Nguyệt nhi gật gật đầu.
Cổ Thần đưa mắt nhìn lại, lúc này bóng dáng của ba tên kia đâu còn nữa, đã sớm biến mất không thấy đâu rồi!
Cổ Thần hỏi:
- Nghe nói chí dương chỉ địa có định trong thiên hạ chỉ có một chỗ chính là thánh địa Chiến Thần sơn của cổ vu tộc, còn lại những chí dương chỉ địa khác đều là thiên địa dương mạch di động không hề có định, sao lại có bản đồ về chí dương chỉ địa?
Cổ Thần trong lòng tuy rằng rất muốn tìm chí dương chỉ địa nhưng vẫn chưa đến mất không biết suy nghĩ.
Nguyệt nhi nói:
- Thiên hạ to lớn, chuyện người ta không biết thì nhiều lắm. Chí dương chỉ địa có định ở Chiến Thần sơn chỉ là một cái thế nhân đều biết mà thôi. Mà cha ta lưu lại cho ta bản đồ cũng là một cái chí dương chỉ địa có định. Chí dương chỉ địa dương tính rất nặng, là nơi tốt nhất để tu luyện dương tính pháp quyết, đạo hữu chẳng lẽ cũng muốn đi tới chí dương chỉ địa?
Cổ Thần lắc đầu nói:
- Ta không muốn tới chí dương chỉ địa để tu luyện mà có chút việc khác.
Nguyệt nhi liền nói:
- Đạo hữu cứu ta một mạng, từ nay tính mạng của Nguyệt nhi liền thuộc về đạo hữu, bản đồ kia Nguyệt nhi đã nhơ như in trong đầu, đạo hữu nếu muốn tới đó, Nguyệt nhi có thể mang người đi. Chỉ là ba vị sư huynh kia của ta cũng sẽ đi tới đó!
- Vậy làm phiền cô nương rồi!
Cổ Thần ôm quyền nói.
Trùng hợp đến kỳ diệu như vậy? Cổ Thần hắn vừa cứu một người liền trung hợp là người có bàn đồ đi tới một cái chỉ dương chị địa?
Những cái trùng hợp liên tiếp này cũng có chút quá bất hợp lý!
Cho nên trong lòng Cổ Thần vẫn luôn duy trì một chút cảnh giác!
Thế nhưng có tin tức của chí dương chỉ địa, Cổ Thần vô luận thế nào cũng muốn đến đó, trừ phi là Độ Hư cường giả, bằng không Cổ Thần muốn đi đâu thiên hạ có mấy người càn được hắn? Mặc kệ là trùng hợp cũng được, có tình cũng được, đã có tin túc, về chí dương chỉ địa, Cổ Thần đều phải đi tới đó thử.
> - Thực lực của đạo hữu còn trên ba vị sư huynh của ta, cho nên có lẽ ba vị sư huynh có đi cũng không thể gây trở ngại được cho đạo hữu! Đạo hữ, mời!
Nguyệt nhi hướng phía tây nam làm một thủ thế mời.
Cổ Thần khẽ gật dầu, cước đạp pháp bảo cùng Nguyệt nhi nhanh chóng phi độn đi. Hắn tài cao lớn mật, có tin tức về chí dương chỉ địa thì nhất định sẽ đi tới tìm hiếu thật giả.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
Nguyệt nhi chỉ vồ phía trước nói:
- Cách nơi này về phía trước khoảng hơn 30 vạn dặm chỗ cực nam của Thập vạn đại son, chỗ sông Xích Thuỷ, chí dương chỉ địa ở sâu dưới mặt đất noi đó. Trong bản đồ có ghi như vậy, ta đã đã nhớ kỳ trong đầu cho nên cho dù không có bản dồ chúng ta vẫn có thể tìm tới được đó.
Cổ Thần từ Đại Doanh tiến vào Đại Ly là ở phía đông của Đại Lý, mà sông Xích Thuỷ chính là một phần bên trong Thập vạn đại sơn nối thẳng một dường tới nam hoang vu cương.
Thập vạn đại son ở phía nam Đại Ly kéo dài từ biên giới phía dông qua tới phía tây tính theo chiều bắc nam rộng khoảng 10 vạn dặm,mà theo chiêu đông tây cũng khảng chừng hơn 10 vạn dặm, thượng lưu sông Xích Thuỷ ở vào khoảng phần giữa của Thập vạn đại sơn, còn Đại Ly đế đình nằm ở trung ương cho nên vị trí lúc này của Cổ Thần muốn đi tới sông Xích Thuỷ đúng là hướng tây nam.
Hiện giờ đã qua buổi trưa, 30 vạn dặm, cổ Thẩn cùng Nguyệt nhi đồng hành thì nhanh nhất cũng phải đến ngày mới mới có thể tới nơi.
Hai người một dường hướng nam phi độn, đến chạng vạng tối đã đi dược hơn 10 vạn dặm, lúc này đang ở trên một ngọn cao phong mấy ngàn trượng bên trong Thập vạn đại sơn.
Sâu trong núi có một cái khe sâu không thấy đáy, bên dưới là một cái đầm nước nóng, trong hồ thường lui tới các loại quái thú man hoang hình thù kỳ lạ mà ở trung thổ hay yêu vực không hề thấy được.
Thỉnh thoảng còn có một tiếng rống to từ trong thâm sơn truyền ra chấn động cả không gian khiến cho màng tai của Cổ Thần cũng hơi run lên. Có thể thấy được, man thú trong núi này thực lực rất cao cường, so với Cổ Thần cũng không yếu hom chút nào.
Thâm sơn ác thuỷ như vậy đừng nói là con người, cho dù là tu sĩ tiến vào cũng tương đối nguy hiểm, trách không được Thập vạn đại sơn này lại có thể được xem là tấm chắn ngăn giữa trung thổ nhân tộc và cổ vu tộc ở nam hoang vu cuồng.
Tiến vào Thập vạn đại sơn, phi độn được hơn hai vạn dặm, sắc trời liền tối sẩm xuống, Cổ Thần và Nguyệt nhi liền tìm một ngọn núi không có man thú cường đại dựng tạm một căn nhà gỗ nhỏ, để ở qua một đêm.
Trong Thập vạn đại sơn man thú thực lực cường đại nhiều vô số, nhưng những man thú này không có cách nào chuyển hoá thành nhân thân được, cho nên ngay cả yêu tộc cũng coi bọn chúng như thú vật.
Nhưng mặc dù Cổ Thần có Minh Khiếu kỳ thực lực cũng không dám xông loạn vào Thập vạn đại sơn vào buổi tối.
Không nói Minh Khiếu kỳ man thú có thực lực đủ để quét ngan tu sĩ cùng cấp. Mà trong Thập vạn đại sơn này ai dám chắc không có một đâu man thú Độ Hu kỳ nào?
Cho nên ở nơi đây buổi tối sáng suốt nhất là ở tại một chỗ.
Ban đêm trong Thập vạn đại sơn tựa hồ như có một mảnh hắc khí bao trùm cả bầu trời.
Cổ Thần và Nguyệt nhi mỗi người một phòng phân biệt nghỉ ngơi.
Trong đêm vắng vỏ đột nhiên truyền đến một tiếng thót choi tai đầy sợ hãi.
Thanh âm chính từ trong phòng của Nguyệt nhi phát ra.
Muốn đi tới chí dương chỉ địa cần phải có Nguyệt nhi dẫn đường cho nên khi nghe tiếng kêu này, Cổ Thần đang tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết đột nhiên mở hai mắt, thân thể chợt loé lên vọt vào trong phòng Nguyệt nhi.
Mặc dù là đêm tối nhưng không che được ánh mắt của Cổ Thần.
Trong phòng, một thân thể trắng như tuyết đang run rẩy trôn giường. Nửa thân trôn của Nguyệt nhi không một mảnh vải, cặp song phong tuyết bạch đang ngạo nghễ trước mặt Cổ Thần!
Theo từng nhịp hô hấp của Nguyệt nhi, song phong trước ngực nàng cũng phập phồng di chuyển lên xuống bất định.
Cổ Thần mạnh mẽ xoay người lại, đưa lưng vồ phía Nguyệt nhi nói:
- Người làm sao vậy?
Thanh âm Nguyệt nhi có chút sợ hãi nói:
- Có... có quái thú. Nó động tác rất nhanh, chỉ thoáng cái dã... dã... lột mất... y phục của ta...
Cổ Thần nhíu mày nói:
- Loại quái thú gì mà có thể lột dược y phục của ngươi mà còn có thể tránh được thần thức của ta?
- Ngươi cẩn thận... nó... nó chưa có rời đi!
Thanh âm của Nguyệt nhi có chút sốt ruột vang lên.
Thanh âm Nguyệt nhi vừa vang lên, đột nhiên một bóng đen chợt loé lên hướng Cổ Thần đánh tới, tốc độ nhanh tới cực điểm.
- Hữm?
Hắc mang trong tay Cổ Thần chợt loé, Bàn Long Sát Thần thương trong nháy mắt đâm ra.
Bóng đen chợt loé lần nữa đã biến mất không thấy, một thanh âm rắc rắc vang lên, tường gỗ trong phòng đã bị đục ra một cái lỗ không nhô. Thân thể Cổ Thần trong nháy mắt đuối theo ra bên ngoài nhưng nhìn khắp nơi cũng không thấy nửa điểm tung tích bóng đen kia.
Thật sự có thứ gì đó tập kích? Trong lòng Cổ Thần rất khiếp sợ, bóng đen này dĩ nhiên lại có thể tránh thoát thần thức của hắn vô thanh vo tức lại gần hắn hơn mười trượng, quá đáng sợ!
- Đạo hữu...
Thanh âm run rẩy của Nguyệt nhi từ trong phòng vang lên.
Cổ Thần đi tới bên vách tường bị đục thủng một lỗ to rồi nói:
- Nguyệt nhi cô nương, sao cô nương không mặc y phục vào?
- Ta... y phục của ta đã bị quái thú kia lấy đi... không... không... còn y phục nữa!
Thanh âm của Nguyệt nhi càng ngày cảng nhỏ, nghe thấy có thể tưởng tượng được lúc nói những lời này mặt nàng ngày càng đỏ hồng lên.
Cổ Thần nhấc tay một cái, một bộ thanh sam hiện ra, đây là quần áo hắn từng mặc nên vẫn đặt bên trong cần Khôn Trạc. Hiện tại hắn đã là tông chủ của Hư Thiên Tông. nên y phục cũng không cần tuân theo màu sắc nữa.
Đem thanh sam ném vào trong phòng, Cổ Thần nói:
- Nguyệt nhi cô nương, uỷ khuất ngươi một chút, mặc tạm cái này vậy!
- Cảm tạ đạo hữu!
Nguyệt nhi cảm kích nói.