Chương 138: Bẫy người không nói tiếng nào
-
Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
- Hoàng Nhã Thần Hi
- 1952 chữ
- 2022-02-04 08:07:31
Nếu như người cần bảo vệ bị thương dưới sự bảo vệ của gã, gã không sợ Giang Vạn Lý, nhiều nhất là bị sa thải mà thôi.
Nhưng trở lại tổ chức sẽ có kiểm tra đánh giá, trong báo cáo của gã sẽ bị ghi lại một khoản, trực tiếp ảnh hưởng đến cấp bậc của gã cùng với lượng nhiệm vụ.
Bây giờ, từ chỗ này cút ra ngoài!
Cố Niệm ra lệnh.
Vệ sĩ nhìn Giang Hướng Tuyết.
Không được đi! Không ai được phép đi! Đây là nhà chồng chưa cưới của tôi, muốn cút thì cũng là cô ta cút!
Giang Hướng Tuyết cao giọng kêu lên.
Bốp!
Cố Niệm giơ tay, lại một cái tát.
Hơn nữa, Cố Niệm còn không phải là tát hai bên, cô không muốn để cho mặt Giang Hướng Tuyết cân đối đấy. Cô chỉ ra tay một bên, khiến bên kia sưng giống như cái bánh bao, thê thảm không nỡ nhìn.
Giang Hướng Tuyết, tôi nhịn cô rất lâu rồi! Một cái tát này là cô lại đem chuyện của Sở Chiêu Dương tới uy hiếp tôi, mưu đồ tổn thương anh ấy!
Cố Niệm nói rồi, tát một cái.
Một cái tát này, là lúc chúng ta bị bắt cóc, cô lại muốn hại chết tôi!
Cố Niệm lại tát cái nữa.
Đừng đánh nữa! Cô buông tôi ra!
Giang Hướng Tuyết bị đánh nước mắt không ngừng chảy ra ngoài, thậm chí là ngay cả nước mũi cũng chảy ra.
Cái này cô ta cũng không khống chế nổi, đau đơn khiến nước mắt cứ chảy ra, nhưng nước mũi là do bị Cố Niệm đánh đến chảy dòng dòng.
Bây giờ, cút ra ngoài! Tôi muốn nói chuyện tử tế với cô Giang.
Cố Niệm lạnh lùng nhìn vệ sĩ, còn không quên dùng sức kéo tóc Giang Hướng Tuyết ra sau.
Giang Hướng Tuyết đau thét chói tai, cảm giác tóc mình thật sự sắp bị Cố Niệm kéo đứt rồi.
Vệ sĩ rất nghi ngờ Cố Niệm là định nói chuyện
tử tế
với Giang Hướng Tuyết thế nào.
Lúc đến, Giang Hướng Tuyết không hề nói sức chiến đấu của Cố Niệm lại mạnh như vậy.
Bởi vì Cố Niệm đột nhiên lộ ra cường thế khiến Ngôn Sơ Vi chỉ biết đần độn đứng ở một bên, không biết làm sao, đột nhiên lên tiếng:
Cố Niệm, cô trước hãy thả Hướng Tuyết ra đi. Cô đừng có làm tổn thương cô ấy nữa. Chúng tôi chỉ là tới xem xem, không đánh không mắng cô, cô tại sao phải động thủ với Hướng Tuyết?
Thái độ không đầu không đuôi này của Ngôn Sơ Vi khiến cho mọi người rất kỳ quái.
Giờ Giang Hướng Tuyết đã đau đến đần ra, căn bản không có sức mà suy nghĩ. Nửa bên mặt của cô ta bị đánh sưng, đến cả mắt bên nửa mặt còn lại cũng sưng húp lên rồi, giờ chỉ còn lộ ra một kẽ hở.
Chính diện nhìn qua, một bên mặt bình thường, một bên mặt sưng. Một bên mắt to, một bên mắt nhỏ.
Trang điểm trên mặt đều nhoè nhoẹt hết, kẻ mắt và phấn mắt màu đen cùng son môi hồng đều bị nước mắt và nước mũi làm cho mờ nhạt, lan ra. Sau đó lại bị nước mắt và nước mũi trộn lẫn vào nhau, biến thành một mảng đen đỏ. Mà Giang Hướng Tuyết cũng không tự biết, nhìn thấy ở cửa có một người, còn tưởng rằng là mình hoa mắt.
Chính diện nhìn qua, một bên mặt bình thường, một bên mặt sưng. Một bên mắt to, một bên mắt nhỏ.
Trang điểm trên mặt đều nhoè nhoẹt hết, kẻ mắt và phấn mắt màu đen cùng son môi hồng đều bị nước mắt và nước mũi làm cho mờ nhạt, lan ra. Sau đó lại bị nước mắt và nước mũi trộn lẫn vào nhau, biến thành một mảng đen đỏ. Mà Giang Hướng Tuyết cũng không tự biết, nhìn thấy ở cửa có một người, còn tưởng rằng là mình hoa mắt.
Kết quả cô ta nhịn đau chớp chớp mắt, không ngờ anh ta vẫn còn đứng ở đó.
Giang Hướng Tuyết lập tức bày ra bộ mặt yếu đuối nói:
Anh Sở, anh mau cứu em đi. Cố Niệm cô ta điên rồi, cô ta biết chuyện chúng ta đính hôn nên điên đến nỗi liều mạng đánh em. Anh Sở, em sợ lắm! Hu hu hu hu hu...
Chỉ là, mặt Giang Hướng Tuyết bây giờ đã thành ra như này, lại bị một đống màu sắc làm cho nhoe nhoét, có làm ra biểu tình yếu đuối đi nữa, người khác cũng không nhìn ra.
Lúc này bất luận là biểu tình gì cũng đều vô cùng buồn cười.
Cho dù bình thường, bất luận cô ta làm biểu tình gì với Sở Chiêu Dương, đều coi như là cho người mù nhìn, càng không cần phải nói là hiện tại.
Cố Niệm nghe vậy, kinh ngạc nhìn sang.
Thế mà Sở Chiêu Dương lại trở về thật rồi!
Anh không phải đang ở thành phố G sao?
Sao lại... sao lại đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà?
Nói như vậy, vừa rồi lúc gọi điện thoại cho cô, trên thực tế anh đã đang trên đường trở về rồi?
Cố Niệm há miệng một cái, vừa mừng vừa vui.
Sau đó cô mới phát hiện, sau lưng anh còn có bốn người đàn ông mặc âu phục đen, mang tai nghe màu trắng.
Với khả năng quan sát của Cố Niệm, bọn họ tuyệt đối là vệ sĩ đẳng cấp vô cùng cao, cùng bốn người Giang Hướng Tuyết mang tới kia, căn bản không phả là cùng một đẳng cấp.
Sở Chiêu Dương ở trên đường nghe tiếng động truyền tới trong điện thoại của Cố Niệm liền lập tức kêu vệ sĩ chạy tới đây.
Chỉ là không ngờ, họ cuối cùng vẫn đến cùng lúc với anh.
Không cần Sở Chiêu Dương nói nhiều, Hà Hạo Nhiên cũng đã phân phó bốn vệ sĩ:
Trông coi kỹ bọn chúng, ai cũng không được thả đi.
Mọi người tiến vào, bốn vệ sĩ đóng cửa lại, canh giữ ở cửa.
Cố Niệm thấy Sở Chiêu Dương đi thẳng tới, theo bản năng buông lỏng Giang Hướng Tuyết ra.
Cô có chút khẩn trương, không biết Sở Chiêu Dương sẽ nhìn cô thế nào.
Anh sẽ không cảm thấy cô quá bạo lực, ra tay quá ác, không hợp với hình tượng trong lòng anh chứ?
Giang Hướng Tuyết mặt mang đủ mọi màu sắc, đáng thương nhào tới phía Sở Chiêu Dương:
Anh Sở, hu hu hu hu! Cuối cùng anh cũng đến rồi, em sợ lắm!
Sở Chiêu Dương mặt không đổi sắc tránh đi, thím Dư nhanh mắt phát hiện sau khi Sở Chiêu Dương tránh đi lại lặng lẽ giơ một chân ra, cản mũi chân của Giang Hướng Tuyết. Giang Hướng Tuyết liền bị vấp ngã, mặt trực tiếp lao thẳng xuống mặt đá cẩm thạch, đúng kiểu ngã chó ăn đất.
Bịch
một tiếng, ngã xuống.
Thím Dư hít một hơi, cảm thấy đau thay Giang Hướng Tuyết.
Đồng thời, bà lại không biết nói gì nhìn Sở Chiêu Dương.
Cậu chủ đúng là một người thù dai, ha ha ha!
Bẫy người không nói tiếng nào.
Sở Chiêu Dương mặt không đổi sắc, giống như mình chưa từng làm gì vậy. Anh đứng ở trước mặt Cố Niệm, trầm giọng hỏi:
Có bị thương không?
Cố Niệm lắc lắc đầu, hoàn toàn không biết nói gì.
Anh... thật sự không để ý bộ dạng vừa rồi của mình?
Cố Niệm lắc lắc đầu, hoàn toàn không biết nói gì.
Anh... thật sự không để ý bộ dạng vừa rồi của mình?
Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn tay cô, bên trên còn dính nước mắt và màu đồ trang điểm trên mặt Giang Hướng Tuyết.
Anh cau mày lấy khăn tay ra, cầm tay Cố Niệm lên lau sạch sẽ những thứ bẩn thỉu này trên tay cô.
Suy nghĩ một chút, anh lại dẫn cô đến nhà vệ sinh, lúc đi qua thím Dư, nói:
Báo cảnh sát.
Ngôn Sơ Vi nhìn Sở Chiêu Dương không giống như là dáng vẻ muốn giúp bọn họ liền vội vàng nói:
Chiêu Dương, không cần như vậy chứ. Chẳng qua chỉ là hiểu lầm…
Sở Chiêu Dương dừng chân, lạnh lùng nhìn cô ta một cái, lãnh đạm mở miệng:
Cô là ai?
Ngôn Sơ Vi:
...
Đã quen biết lâu vậy rồi, cô ta không tin anh còn không nhớ được mình!
Sở Chiêu Dương lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, dẫn Cố Niệm đến nhà vệ sinh.
Anh mở khóa vòi nước, định lấy nước rửa tay cho cô, Cố Niệm vội nói:
Để em tự làm.
Bị Sở Chiêu Dương nhìn thấy mình hung hãn như vậy, cô vẫn rất chột dạ.
Nói chung bất luận là người phụ nữ dũng mãnh chua ngoa thế nào, ở trước mặt người đàn ông mình thích cũng sẽ trở nên dịu dàng, nói chuyện nhẹ nhàng, hận không thể bày hết mặt tốt đẹp nhất của mình ra cho đối phương xem.
Cố Niệm chính là có loại cảm giác này, không đến nỗi thể hiện yếu đuối, nhưng cũng muốn để cho anh cảm thấy mình dịu dàng, đáng yêu.
Không phải là hình tượng hung hãn, lòng dạ độc ác.
Sở Chiêu Dương cầm tay cô không buông, lấy ít nước rửa tay, không nói một lời tỉ mỉ xoa trên tay cô, mỗi một ngón tay, từ dưới ngón tay đến đầu ngón tay, ngay cả kẽ móng tay cũng không bỏ qua, tất cả đều rửa ráy cẩn thận.
Vừa rồi cô chạm vào Giang Hướng Tuyết, giờ phải khử độc.
Bọn họ tới làm gì?
Sở Chiêu Dương tắt vòi nước, lấy khăn lông trên giá xuống, nhẹ nhàng lau nước trên tay cô đi.
Giang Hướng Tuyết nói cô ta là vợ chưa cưới của anh, cho nên tới đuổi em đi.
Cố Niệm cúi đầu, nhìn động tác dịu dàng của anh, trong lòng đau xót.
Anh dịu dàng với cô như vậy, nhìn rõ ràng là một người đàn ông đoan chính nghiêm túc, chưa từng yêu đương, kinh nghiệm ở phương diện này là con số không. Nhưng mỗi lần đối mặt với cô, từng việc làm của anh đều tỉ mỉ quan tâm như vậy, suy nghĩ chu đáo như vậy.
Mặc dù anh không nhiều lời nhưng việc nên làm, không thiếu một cái nào.
Cố Niệm vô cùng muốn nói, Sở Chiêu Dương, anh đừng đối tốt với em như vậy, dịu dàng như vậy, quan tâm như vậy. Nếu như sau này không có anh, anh bảo em phải làm thế nào?
Cổ họng cô chua xót khó chịu, mở miệng vừa định nói, lại nghe thấy Sở Chiêu Dương đột nhiên hỏi:
Em trả lời như thế nào?
Cố Niệm nuốt lại lời vừa rồi định nói, cúi đầu có chút túng quẫn, ngại ngùng nhìn anh.
Ánh mắt nhìn sang bên cạnh, đỏ mặt nhỏ giọng nói:
Thì cứ nói theo những gì anh dặn thôi. Em nói, hai người còn chưa đính hôn, bây giờ em là bạn gái của anh.
Nói đúng lắm.
Sở Chiêu Dương lộ ra nụ cười, cũng lau khô tay mình, xoa xoa tóc cô,
Nhưng vế trước không đúng, bọn anh không đính hôn.
Cố Niệm không nhịn được lộ ra nụ cười kinh ngạc, lại lập tức thu lại:
Anh không bận tâm sao?
Sở Chiêu Dương không hiểu nhìn cô
Cố Niệm cắn môi dưới, mới nói:
Thì em vừa rồi… đánh Giang Hướng Tuyết thành ra như vậy, anh có cảm thấy em hơi hung ác không?
Làm rất đúng.
Sở Chiêu Dương nói rồi, đột nhiên bế Cố Niệm lên, đặt ngồi lên trên bồn rửa tay.