Chương 520: Người đã xấu xí, thôi thì cho cô ta tưởng bở chút đi
-
Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu
- Hoàng Nhã Thần Hi
- 730 chữ
- 2022-02-10 11:00:29
Về sau trước khi nói người khác, trước tiên hãy xem lại đức hạnh của mình. Nếu các người có bản lĩnh, tiếp tục nói đi.
Sở Chiêu Dương liếc nhìn đồng hồ:
Tôi hi vọng ba phút sau, các người vẫn có thể duy trì phần khí khách này.
Đi thôi.
Cố Niệm nói.
Sở Chiêu Dương quay về phía Lý Thiếu Phong, giải thích:
Tôi dẫn cô ấy đến ghế ngồi dành cho người nhà.
Sở thiếu!
Trong đám người, đột nhiên có tiếng gọi.
Hóa ra là Lý Tư Kỳ!
Gan của cô ta cũng thật lớn, cũng không phiết có phải là mượn dịp này thu hút sự chú ý của Sở Chiêu Dương hay không.
Thẩm Hiểu Mạn cười lạnh một tiếng, Lý Tư Kỳ đúng là tưởng bở.
Phó Vĩnh Ngôn nói:
Người đã xấu xí, thôi thì cho cô ta tưởng bở chút đi.
Thẩm Hiểu Mạn không ngờ, Phó Vĩnh Ngôn cũng thật độc mồm. Làm đồng nghiệp lâu như vậy, sao lúc trước không phát hiện chứ?
Lý Tư Kỳ nghe thấy câu nói của Phó Vĩnh Ngôn, mặt đỏ bừng lên. Bất kì người phụ nữ nào cũng thấy không vui khi bị người khác nói mình xấu.
Sở Chiêu Dương dừng lại:
Chuyện gì?
Trong lòng Lý Tư Kỳ vẫn luôn thấp thỏm, cắn răng, nhưng vẫn lên tiếng hỏi:
Anh không để ý chuyện của ba Cố Niệm sao?
Vốn dĩ chuyện riêng của chúng tôi, không cần giải thích với người ngoài. Song các người có hiểu lầm lớn như vậy với vị hôn thê của tôi, cho dù không muốn tôi cũng phải có trách nhiệm bảo vệ danh dự của cô ấy.
Cố Niệm:
…
Lúc này, xưng hô cũng thay đổi, bây giờ đã nhảy đến vị hôn thê rồi.
Chuyện bắt cóc đó tương đối phức tạp, nhưng tôi chưa từng để ý. Cho dù cô ấy bán tôi đi, tôi cũng không để bụng.
Sở Chiêu Dương mỉm cười,
Như vậy các người hài lòng chưa?
Đám người kia còn có thể nói gì được?
Chúng ta xuống dưới ngồi.
Sở Chiêu Dương nói với Cố Niệm.
Khi họ vừa đi lên hàng ghế thứ nhất thì cục trưởng Trình, Mạc Cảnh Thịnh và bố mẹ Cố Niệm cũng tiến vào. Phía sau lưng bọn họ, còn có lãnh đạo cấp trên, thủ trưởng quân khu đã từng nhìn thấy trên tin tức. Trong số đó, chỉ có Mục Lam Thục là người phụ nữ trung niên duy nhất. Mục Lam Thục chưa từng đến cục cảnh sát tìm Cố Niệm, vì vậy trong cục cảnh sát cũng không ai biết bà. Không ít người còn đoán, Mục Lam Thục có phải là nữ lãnh đạo cấp trên không. Nhìn thấy Sở Chiêu Dương và Cố Niệm, Mục Lam Thục vội vẫy tay gọi bọn họ đi qua.
Sao con lại chạy lên phía trên thế?
Mục Lam Thục hỏi.
Nói chuyện với mấy người đồng nghiệp, cũng không biết thì ra chúng ta còn có ghế ngồi dành cho người thân.
Cố Niệm giải thích.
Mục Lam Thục cũng rất xấu hổ:
Trước đó mẹ trước đó cũng không biết, vốn cho rằng chúng ta ngồi phía sau quan sát là được.
Cục trưởng Trình cười nói:
Thế đâu có được? Lão Cố ở bên ngoài vào sinh ra tử hơn hai mươi năm, hai người cũng đã hi sinh không ít chút nào. Thời gian qua, là phía cảnh sát chúng tôi khiến mẹ con hai người chịu khổ. Không những thế, sau đó hai người còn phải chịu nhiều hiểu lầm và uất ức. Vì vậy đâu thể để hai người ngồi âm thầm phía sau chứ. Chỗ ngồi này, cũng không thể bù đắp được.
Đừng nói như vậy.
Mục Lam Thục vội nói,
Bây giờ đều tốt rồi.
Đúng thế, đều tốt rồi, đều tốt rồi.
Cục trưởng Trình gật đầu, thở phào nhẹ nhõm,
Hai người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho hai người.
Điều này thực sự không cần đâu.
Mục Lam Thục chưa từng nghĩ muốn bồi thường cái gì. Không có gì tốt bằng việc cả gia đình đã đoàn tụ.
Nào, mời mọi người ngồi.
Một người đích thân kéo ghế cho Mục Lam Thục và Cố Niệm.
Mời ngài ngồi trước.
Mục Lam Thục khiêm nhường. Nhiều nhân vật lớn ở đây như vậy, còn chưa đến lượt bà mà.