Chương 15: Lũ dế
-
Charlotte và Wilbur
- E.B. White
- 1321 chữ
- 2020-05-09 04:26:36
Số từ: 1309
Dịch giả: Nguyễn Quế Dương
Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn Học
Lũ dế hát ở trong cỏ. Bọn chúng hát bài hát về mùa hè kết thúc, một bài hát đơn điệu, buồn tẻ.
Mùa hè hết rồi qua rồi,
bọn chúng hát.
Hết rồi qua rồi, hết rồi qua rồi. Mùa hè chết rồi, chết rồi.
Lũ dế cảm thấy chúng có trách nhiệm phải cảnh báo mọi người rằng mùa hè không thể cứ kéo dài mãi được. Thậm chí ngay cả vào những ngày đẹp nhất trong năm - những ngày mà hè đang chuyển sang thu - lũ dế vẫn cứ rả rích loan tin về những buồn thương và thay đổi.
Ai cũng nghe thấy bài ca của lũ dế. Avery và Fern Arable cũng nghe thấy khi chúng cất bước trên con đường đầy bụi. Chúng hiểu rằng trường học sắp sửa mở cửa trở lại. Bầy ngỗng choai nghe thấy và hiểu rằng chúng sẽ không bao giờ còn là ngỗng con được nữa. Charlotte nghe thấy và chị ta hiểu rằng mình chẳng còn nhiều thời gian. Bà Zuckerman, đang dở việc trong bếp, nghe thấy bài hát của lũ dế, và một nỗi buồn cũng xâm chiếm lòng bà.
Lại một mùa hè nữa qua rồi,
bà thở dài. Anh người làm Lurvy, đang đóng một cái hòm cho Wilbur, nghe thấy bài hát và biết đã đến lúc đi dỡ khoai tây.
Mùa hè hết rồi qua rồi,
bọn dế nhắc lại.
Còn bao đêm nữa thì buốt giá?
bọn dế hát.
Tạm biệt mùa hè, tạm biệt, tạm biệt!
Bầy cừu nghe thấy tiếng bọn dế, và chúng cảm thấy khó chịu đến mức chúng phá vỡ một lỗ hổng ở hàng rào bãi quây và đi thơ thẩn tuốt lên trên cánh đồng phía bên kia con đường. Ngỗng đực phát hiện ra lỗ hổng và dẫn cả gia đình đi qua luôn, và cả lũ đã vào vườn cây ăn quả rồi xơi táo vung vãi trên mặt đất. Một cây thích nhỏ trong đầm lầy nghe thấy bài hát của dế bèn lo lắng mà ngả thành màu đỏ.
Wilbur giờ đây đã trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý trong trang trại. Thức ăn ngon với thời gian biểu đều đặn đã cho kết quả nhãn tiền: Wilbur là một con lợn bất kỳ ai cũng phải tự hào. Trong một ngày mà có hơn một trăm người đến đứng trước sân của nó và ngắm nhìn nó. Charlotte đã giăng chữ NGỜI SÁNG, và Wilbur nom thật sự ngời sáng khi nó đứng đó trong ánh mặt trời vàng. Từ ngày chị nhện giúp đỡ nó, nó cũng đã cố hết sức có thể để xứng với danh tiếng của nó. Khi mạng nhện của Charlotte viết LỢN CỪ, Wilbur cố lắm để nom giống như lợn cừ. Khi mạng nhện của Charlotte viết CỰC KỲ, Wilbur đã cố để trông thật cực kỳ. Và giờ đây, khi mạng nhện viết NGỜI SÁNG, nó làm mọi thứ có thể để cho người nó sáng lên.
Để trông ngời sáng là điều không dễ tí nào, nhưng Wilbur đã quyết làm điều đó bằng cả ý chí bản thân. Nó sẽ hơi quay đầu và chớp chớp hàng mi dài. Rồi nó sẽ thở thật sâu. Và đến khi khán giả của nó bắt đầu chán, nó sẽ vọt lên không và vặn nửa người nhảy về đằng sau. Thấy vậy đám đông sẽ la lên và trầm trồ.
Thấy lợn nào như vầy chưa?
ông Zuckerman sẽ hỏi, với vẻ rất mãn nguyện.
Con lợn này ngời sáng.
Một số bạn bè của Wilbur trong khu chuồng lo ngại vì sợ tất cả những sự chú ý này sẽ ăn sâu vào đầu óc nó và khiến nó tự cao tự đại. Nhưng không hề. Wilbur là kẻ khiêm tốn vô cùng; danh tiếng không làm nó bị hỏng. Nó vẫn còn lo lắng nhiều về tương lai, bởi vì nó cũng khó mà tin được rằng chỉ mỗi chị nhện thôi đã có thể cứu được đời nó. Thỉnh thoảng vào ban đêm nó vẫn gặp ác mộng. Nó mơ thấy rằng người ta tới và hạ nó bằng dao và súng. Nhưng đó chỉ là mơ thôi. Vào ban ngày, Wilbur thường cảm thấy tự tin và hạnh phúc. Chẳng có con lợn nào lại có được những bạn bè chân thật dường ấy, và nó nhận ra rằng tình bạn là một trong những thứ làm ta mãn nguyện nhất trên thế gian này. Thậm chí cả bài ca của bọn dế cũng không làm Wilbur quá buồn. Nó biết đã sắp đến kỳ Hội chợ Hạt rồi, và nó đang ngóng chờ chuyến đi dự. Nếu mà nó có thể nổi bật lên ở Hội chợ, và lại giật giải gì đó có tiền thưởng, nó chắc rằng Zuckerman sẽ để nó sống.
Charlotte cũng có những nỗi lo riêng, nhưng chị ta chẳng hề nói ra. Một buổi sáng Wilbur hỏi chị nhện về Hội chợ.
Chị đi cùng
tôi chứ, phải không hả Charlotte?
nó nói.
Ồ, tôi không biết,
Charlotte trả lời.
Hội chợ diễn ra đúng vào thời điểm khó khăn của tôi. Tôi sẽ thấy rất bất tiện nếu phải rời nhà, ngay cả chỉ trong vài ngày.
Tại sao?
Wilbur hỏi.
Ôi, tôi chỉ thấy không muốn rời mạng nhện của mình thôi. Ở đây còn có biết bao nhiêu thứ.
Làm ơn
đi cùng tôi đi!
Wilbur năn nỉ.
Tôi cần chị, Charlotte à. Tôi không thể chịu được việc đi Hội chợ mà không có chị. Chị chỉ việc
đến thôi mà.
Không,
Charlotte nói,
tôi tin rằng tốt hơn cả là tôi ở nhà và xem liệu có làm xong được một số việc không.
Việc gì vậy?
Wilbur hỏi.
Đẻ trứng. Đã đến lúc tôi phải làm một cái bọc trứng và đẻ đầy trứng vào trong đó.
Tôi không biết chị lại có thể đẻ trứng nữa,
Wilbur kinh ngạc nói.
Ồ, chắc rồi,
chị nhện nói.
Tôi đa năng mà.
‘Đa năng’ nghĩa là gì vậy - đầy ắp trứng à?
Wilbur hỏi.
Chắc chắn là không,
Charlotte nói.
‘Đa năng’ nghĩa là tôi có thể dễ dàng chuyển từ việc này sang việc khác. Có nghĩa là tôi không chỉ giới hạn các hoạt động của tôi trong việc giăng tơ hay bắt mồi hay những trò như vậy.
Tại sao chị không đi cùng tôi đến Khu Hội chợ và đẻ trứng ở đó?
Wilbur biện luận.
Như thế sẽ vui kinh khủng.
Charlotte giật cái mạng nhện của mình một cái và đăm chiêu nhìn nó đu đưa.
Tôi sợ là không thể được,
chị nhện nói.
Cậu không biết điều căn bản về việc đẻ trứng đâu, Wilbur. Tôi không thể sắp xếp nghĩa vụ gia đình để cho hợp với lịch trình của Hội chợ Hạt được. Khi tôi đã sẵn sàng để đẻ trứng, tôi sẽ phải đẻ, Hội chợ hay không Hội chợ cũng mặc. Tuy nhiên, tôi không muốn cậu phải lo lắng về điều đó - cậu có thể bị giảm cân mất. Ta cứ thống nhất thế này đi: tôi sẽ đến Hội chợ một khi tôi có thể.
Ôi, tốt quá!
Wilbur nói.
Tôi biết chị sẽ không bỏ rơi tôi đúng lúc tôi cần chị nhất mà.
Cả ngày hôm đó Wilbur ở trong chuồng, ườn thân nhàn hạ trong ổ rơm. Charlotte nghỉ ngơi và ăn một con châu chấu. Chị ta biết rằng chị ta không thể giúp Wilbur được nhiều nữa. Chỉ trong ít ngày tới chị ta sẽ phải vứt bỏ tất cả mọi thứ và làm một cái bọc đẹp đẽ để bọc lũ trứng của mình.