• 777

Chương 7: Tin xấu


Số từ: 778
Dịch giả: Nguyễn Quế Dương
Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn Học
Mỗi ngày Wilbur lại thích Charlotte hơn một tí. Chiến dịch của chị ta chống lại côn trùng có vẻ hợp lý và hữu ích. Khó có ai ở quanh trang trại có thể nói tốt một lời cho con ruồi. Bọn ruồi dùng toàn bộ thời gian để quấy rầy người khác. Lũ bò căm chúng. Lũ ngựa ghét cay ghét đắng chúng. Bầy cừu kinh tởm chúng. Ông và bà Zuckerman luôn luôn phàn nàn về chúng, và phải dựng khung lưới để ngăn.
Wilbur khâm phục cái cách Charlotte vẫn thực hiện. Nó đặc biệt vui là chị ta luôn luôn khiến nạn nhân của mình ngủ đi trước khi ăn thịt chúng.

Thật sự là chị rất chu đáo khi làm điều đó, Charlotte,
nó nói.

Vâng,
chị ta trả lời bằng cái giọng ngọt ngào, du dương của mình,
tôi luôn cho chúng một liều thuốc mê để chúng khỏi cảm thấy đau đớn. Đó là một việc nhỏ mà tôi có thể làm được.

Ngày này qua ngày khác, Wilbur lớn dần lên. Nó ăn ba bữa tướng mỗi ngày. Nó tiêu hàng giờ liền để nằm ườn ra, ngủ gà gật, mơ những giấc mơ dễ chịu. Nó sung sướng vì thấy khỏe và nó tăng cân rất nhiều. Một buổi chiều, khi Fern đang ngồi trên ghế của mình, con cừu lớn tuổi nhất đi vào khu chuồng, và dừng lại ghé thăm Wilbur.

Xin chào!
bà ta nói.
Có vẻ là cậu đang tăng cân đấy nhỉ?


Vâng, tôi cũng đoán vậy,
Wilbur trả lời.
Ở tuổi của tôi thì cứ tăng cân là một điều hay.


Đằng nào chẳng vậy, tôi chẳng tị với anh đâu,
cừu già nói.
Cậu chắc không biết tại sao họ vỗ cậu béo đâu nhỉ?


Không,
Wilbur trả lời.

À, tôi chẳng thích phao tin xấu,
con cừu nói,
nhưng họ vỗ cậu béo bởi vì họ sẽ giết cậu, có vậy thôi.


Họ sẽ làm gì?
Wilbur gào lên. Fern đờ ra trên ghế của cô.

Giết cậu. Biến cậu thành thịt xông khói và giăm bông,
cừu già tiếp tục.
Hầu hết lũ lợn tơ đều bị nông dân giết chết ngay khi ngày đông tháng giá thực sự bắt đầu. Ở đây đã có âm mưu chính thức là giết cậu vào dịp lễ Giáng sinh. Ai cũng tham gia vào mưu đồ này - Lurvy, Zuckerman, với cả John Arable.


Ông Arable?
Wilbur nức nở.
Cha của Fern?


Đúng thế. Khi một con lợn sắp bị làm thịt, người ta sẽ xúm vào giúp. Tôi là mụ cừu già và tôi đã thấy vẫn cái chuyện đó, vẫn cái trò cũ rích đó, năm này qua năm khác. Arable đến với khẩu 22 của ông ta, và bắn con...


Thôi đi!
Wilbur thét lên.
Tôi không muốn chết! Ai đó, hãy cứu tôi! Cứu tôi!
Fern suýt nữa thì nhảy dựng lên khi nghe được cái giọng đó.

Im đi nào, Wilbur!
Charlotte, vẫn lắng nghe cuộc đối thoại kinh khủng này, nói.

Tôi không thể im được,
Wilbur vừa gào vừa chạy tới chạy lui.
Tôi không muốn bị giết. Tôi không muốn chết. Bà cừu già nói có đúng không hả Charlotte? Có đúng là bọn họ sẽ giết tôi khi mùa đông tới?


À,
chị nhện vừa nói vừa đăm chiêu giựt giựt cái mạng nhện,
bà cừu già đã ở khu chuồng này lâu rồi. Bà ấy đã nhìn thấy nhiều lần một con lợn xuân đến rồi đi. Nếu bà ấy nói bọn họ tính giết cậu, tôi chắc rằng đó là thật. Đó cũng là thói bẩn thỉu nhất mà tôi từng nghe. Có gì mà con người chẳng nghĩ đến!

Wilbur òa lên nức nở.
Tôi không muốn chết!
nó than vãn.
Tôi muốn được sống, ở ngay tại đây trong đống phân dễ chịu này cùng với tất cả bạn bè. Tôi muốn hít thở bầu không khí đẹp đẽ và nằm dưới ánh nắng đẹp đẽ.

https://i.imgur.com/SfbPWpn.jpg

Cậu chắc chắn đang gây ra một sự ầm ĩ đẹp đẽ,
cừu già cấm cảu.

Tôi không muốn chết!
Wilbur vừa gào lên vừa vật mình xuống đất.

Cậu sẽ không chết,
Charlotte nói một cách mạnh mẽ.

Gì cơ? Thật không?
Wilbur kêu lên.
Ai sẽ cứu tôi?


Tôi,
Charlotte nói.

Bằng cách nào?
Wilbur hỏi.

Cái đó thì còn phải xem đã. Nhưng tôi sẽ cứu cậu, và tôi muốn cậu thôi ầm ĩ ngay lập tức. Cậu đang cư xử như một đứa nhãi ranh. Đừng khóc lóc nữa! Tôi không thể chịu đựng được sự điên loạn.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Charlotte và Wilbur.