Chương 1089: Không có em, sẽ không hạnh phúc (1)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 610 chữ
- 2022-02-13 04:03:58
Mạt Mạt múc một muỗng kem thật to bỏ vào miệng, làu bàu nói.
Chú Dịch rất đẹp trai, nếu dì Linh Nhi có em trai, chắc chắn sẽ rất t8uấn tú.
Dương Mộc Nhã vừa đi lên lầu, đang định xem mình có giúp được gì không thì nghe thấy hai nhóc tì đang nói chuyện với nhau3, bà trượt chân, suýt nữa đã ngã lăn xuống cầu thang...
Anh không ăn không uống, chỉ nhìn chằm chằm vào cái nhẫn.
Dường như chỉ cần chăm chú nhìn nó, người để lại chiếc nhẫn sẽ quay về, trở lại bên cạnh anh.
Khuôn mặt đẹp trai bởi vì thiếu ngủ mà trở nên tái nhợt.
Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngồi trên bệ cửa.
Ánh sáng ấm áp bên ngoài cửa sổ chiếu lên người anh, nhưng toàn thân lại giống như ở trong hầm băng.
Đã qua một tuần.
Đột nhiên, anh nắm lấy tay lão giúp việc, đôi môi trắng bệch hé mở,
Tôi ăn cơm
Cơm thì vừa mừng vừa lo, vội vàng xoay người đi vào nhà bếp.
Trong phòng sách thoáng chốc vắng lặng, chỉ còn lại một mình Dịch Hải Âm.
Biệt thự nhà họ Dịch.
Dịch Hải Âm nhốt mình trong phòng sách đã mấ5y ngày rồi.
Nhưng nếu cậu không quý trọng bản thân, để mình suy sụp, vậy làm sao tìm được người đây? Cậu còn nhớ, cô Linh Nhi lo lắng nhất là sức khỏe của cậu chứ? Nếu để cô ấy biết cậu ngược đãi bản thân, cô ấy nhất định sẽ không vui.
Linh Nhi...
Không vui...
Đôi mắt trong veo nhưng lạnh lùng kia hơi biến đổi.
Ông vội vàng nhào tới đỡ anh.
Cậu chủ, cậu đã không ăn không uống, không nghỉ ngơi mấy ngày rồi.
Đợi đến lúc tìm được cô Nhan Linh, cậu sẽ không chịu nổi!
Mấy đứa nhóc bây giờ đều già trước tuổi hết vậy sao?
Chưa đến bốn9 tuổi đã biết chuyện sinh em trai.
Dương Mộc Nhã sợ hai cô cậu nhóc ba hoa một hồi lại nói ra mấy lời gây sốc, nên vội vàng đi tớ6i trước, dắt hai đứa chạy nhanh xuống lầu.
Anh lẳng lặng ngồi một chỗ, giống như vạch rõ giới hạn với thế giới, xa lánh không cho bất cứ ai đến gần.
Cửa phòng sách đột nhiên có người đấy vào, là lão giúp việc đi tới.
Cậu chủ, đã tìm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy cô Nhan Linh đâu...
Lão giúp việc chưa nói hết câu thì nhìn thấy Dịch Hải Âm hơi loạng choạng, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Tìm cô ấy...
Dịch Hải Âm lấy lại tinh thần, từ từ ngẩng đầu, nhìn lão giúp việc, nói từng chữ.
Vâng, tôi đã sai người ra ngoài tìm, chỉ cần có tin tức gì của cô Nhan Linh, bọn họ sẽ thông báo ngay!
Lão giúp việc đỡ Dịch Hải Âm ngồi trở lại ghế rồi mới khuyên nhủ.
Cậu chủ, tìm người cần phải có thời gian.
Từ đêm hôm đó đến nay, đã qua một tuần.
Rõ ràng cô đã đồng ý lời cầu hôn của anh, bọn họ cũng đã thuận lợi vượt qua trạm kiểm soát kia, được ở bên nhau trọn vẹn.
Anh không hiểu tại sao cô phải bỏ đi?
Anh vui mừng thức dậy, cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy hai má lúm đồng tiền xấu hổ của cô.
Nhưng điều đợi anh, chỉ là cái chăn đã lạnh như băng.
Cô đi chỉ để lại một mảnh giấy nói chia tay và cả chiếc nhẫn chính tay anh đeo cho cô, còn cô thì biến mất bặt vô âm tín...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.