Chương 1092: Không có em, sẽ không hạnh phúc (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 579 chữ
- 2022-02-13 04:03:58
Dịch Hải Âm, anh làm thế này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì đâu.
Anh hãy về đi!
Lúc Hạ Trường Duyệt nghe quản gia báo lại, phát hiện Dịch H8ải Âm vẫn ở ngoài cửa là đã hai giờ sau.
Cậu chủ, cậu đã không nghỉ ngơi nhiều ngày, lại còn vừa bôn ba suốt một quãng đường dài đến đây, giờ thời tiết lạnh như vậy, nếu cậu đứng chỗ này cả đêm thì sẽ chết mất!
Cô ấy sẽ đau lòng mà phải không?
Ánh mắt Dịch Hải Âm có chút mịt mờ, lặng lẽ nhìn về phía cánh cống của nhà họ Dương.
Cả người Dịch Hải Âm bất ngờ ngã ra sau.
Cậu chủ! Cậu chủ, tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ! Nhanh lên, đưa cậu chủ đến bệnh viện mau!
Lão giúp việc vội chạy tới, ra lệnh cho vệ sĩ đỡ Dịch Hải Âm dậy, vào xe rồi nhanh chóng lao đến bệnh viện.
Nhìn từ xa, anh hệt như một người tuyết, chỉ có đôi đồng tử đen là vẫn còn có chút sức sống.
Từ nửa khuya đến bình minh, cả một đêm mà người anh chờ vẫn không xuất hiện.
Anh sẽ không bao giờ được gặp lại cô, không còn được ôm cơ thể mềm mại của cô, nhìn cô cười tươi như hoa nữa.
Thế giới của anh chỉ còn lại mỗi mình anh.
Nhưng từ trước đến nay, một khi Dịch Hải Âm5 đã cố chấp rồi thì sẽ chẳng nghe lời ai cả.
Người duy nhất có thể khuyên được anh là Nhan Linh, nhưng giờ đây cô đã không còn bên anh nữa.
Những tia nắng vàng rực xuyên qua lá cây, soi xuống lớp tuyết trắng xóa, tạo thành những vệt sáng lốm đốm.
Cả người Dịch Hải Âm đã đông cứng, chiếc áo khoác trắng cứ như hòa làm một với tuyết.
Anh phớt lờ lời nói của Hạ Trường Duyệt, lặng lẽ đứng trong đêm.
Những 9hạt tuyết bay lả tả trên không trung, cuồn cuộn trong trời đêm theo gió rét, rồi lắc lư rơi xuống.
Nghiêm Thừa Trì đúng là vì bị Dương Mộc Nhã phạt, còn Dịch Hải Âm là tự mình chuốc khổ.
Cánh công của nhà họ Dương đúng là một nơi lí tưởng để đứng mà.
Mái tóc đen ngắn của anh nhanh chóng bị 6tuyết phủ đầy, mặt bao trùm lợp khí lạnh.
Lão giúp việc ở bên cạnh sốt ruột khuyên can.
Linh Nhi của anh thật sự không cần anh nữa rồi.
Cô nói rằng ở bên anh quá mệt mỏi, cô không muốn yêu anh nữa.
Bên ngoài để tuyết cả đêm, là cả đêm Dịch Hải Âm đứng một mình trong gió tuyết.
Ngày hôm sau tuyết ngừng rơi, bầu trời trong veo xuất hiện tia nắng ấm, chiếu rọi trên ngọn cây.
Khi anh nói chuyện, một luồng hơi ấm phun ra rồi nhanh chóng tan biến trong gió tuyết.
Không ai có thể thuyết phục anh, Hạ Trường Duyệt cũng chỉ đứng bên anh một lúc rồi quay người bước vào trong.
Nhìn thấy ánh bình minh ló dạng, con ngươi lạnh lùng của anh khẽ chuyển động, như thế đang lạc lối, nhìn chằm chằm vào mặt trời.
Linh Nhi.
Cô không xuất hiện.
Anh như thế đã phát điên, đứng trong gió rét thấu xương chỉ với chiếc áo khoác mỏng manh.
3Khuôn mặt vốn tái nhợt khó coi, giờ lại càng tĩnh mạch hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.