Chương 1095: Không có em, sẽ không hạnh phúc (7)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 681 chữ
- 2022-02-13 04:03:58
Một cô chủ vốn cao quý và ngạo mạn giờ đây đang mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng sọc xanh, sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối bù...8
Không còn nhìn ra chút cao quý của cô chủ nhà quyền thế nên có, mà chỉ còn lại vẻ thảm thương.
Nếu bây giờ Hạ Trường Duyệt đứng ở trước mặt cô ta, nhất định cô ta sẽ nhào tới, chém cô thành trăm mảnh.
Không tự sát? Rốt cuộc là sao, nói rõ cho tôi biết!
Nghiêm Thừa Trì nắm lấy bả vai cô ta, kéo cô ta đến trước mặt, ánh mắt trở nên rét lạnh.
Nghiêm Thừa Trì cười khẩy.
Nếu lúc ngấm ngầm mưu tính, cô ta chịu chừa cho người khác một con đường sống, thì làm sao cô ta có ngày hôm nay?
ý...
Buông ra!
Nghiêm Thừa Trì nhíu mày, không chút nghĩ ngợi đấy cô ta ra, đôi mắt lạnh lẽo ánh lên vẻ sâu xa, quan sát xem có phải Diệp Minh Sa đang giả điên hay không.
Diệp Minh Sa ô6m lấy đầu bằng hai tay, che mặt lại, cố gắng chỉ để cho người khác trông thấy bóng lưng của mình.
Cô ta cũng biết bây 5giờ mình đang có bê bối, không còn mặt mũi nào gặp người khác ư?
Cô ta chậm rãi xoay người, nhìn về phía bọn họ.
Nhìn Nghiêm Thừa Trì đứng ở cửa, cô ta lập tức nhảy xuống, chạy thật nhanh về phía anh, ôm chặt lấy anh.
Trì, em biết anh vẫn còn yêu em, nhất định anh sẽ tới thăm em...
Mấy người bên ngoài đều nói dối, anh đừng nghe gì hết! Bọn họ ghen tị với em nên muốn hại em, em sẽ không để bọn họ như
Đau quá, Trì, anh làm em đau...
Thấy anh nổi giận, Diệp Minh Sa trở nên yếu đuối, nhìn anh với vẻ vô cùng đáng thương.
...
Đôi con người mê hồn của Nghiêm Thừa Trì co lại.
Cậu Trì, tôi thấy tinh thần của cô Diệp không được ổn định lắm, chắc cũng không hỏi được gì đâu, hay là chúng ta đi thôi?
Trợ lý Kim đi theo Nghiêm Thừa Trì không yên lòng khi thấy cảm xúc suy sụp của Diệp Minh Sa.
Cậu Trì, Trì...
Diệp Minh Sa vừa rồi còn điên cuồng như bị điều gì đó kích động, đột nhiên bình tĩnh lại.
Là cô chủ nhà họ Diệp mà chỉ có chút năng lực đó thôi sao? Chỉ mới có vài trang đưa tin mà đã phát điên rồi à? Lòng can đảm khi tự sát lúc trước của cô biến đâu mất rồi?
Nghiêm Thừa Trì thăm dò.
Chỉ vài lời đồn nhảm mà cô ta đã không chịu nổi, thể lúc dồn Hạ Trường Duyệt vào đường cùng, gán tội danh kẻ thứ ba cho Hạ Trường Duyệt, cô ta có nghĩ tới Hạ Trường Duyệt có chịu nổi hay không?
Em chết đi chẳng phải là quá hời cho con khốn Hạ Trường Duyệt kia sao? Em sẽ không chết...
Vừa nghe anh nói, cảm xúc của Diệp Minh Sa lại trở nên kích động, mắt lóe ra ý hận nồng đậm, khiến người ta không chút nghi ngờ.
Hạ Trường Duyệt tự dưng bị oan cũng không bị cô ta bức điên.
Thế mà khi sự thật được phơi bày, cô ta lại phát điên vì chuyện do chính cô ta gây ra.
Nghiêm Thừa Trì cau chặt mày.
Tự sát? Tự sát gì? Em không hề tự sát! Em còn chưa trở thành vợ của anh, sao em lại chết chứ...
Nghe thấy có t3iếng bước chân tới gần, cô ta thậm chí chẳng thèm ngẩng đầu đã bắt đầu hét to.
Ra ngoài, các người ra ngoài hết cho t9ôi! Tôi là cô chủ nhà họ Diệp, không ai được cười tôi! Không ai được phép! Cút hết ra ngoài cho tôi...
Anh từ từ buông tay ra, nhìn cô ta, cố gắng làm dịu lại sắc mắt, thấy cô ra bình tĩnh lại mới hỏi lần nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.