Chương 112: Đóng băng!
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 738 chữ
- 2022-02-04 08:16:45
Nhưng hôm nay anh không làm vậy.
Thậm chí anh còn không mắng cô, cũng không nổi cáu với cô, trái lại còn trút giận giúp cô...
Hạ Trường Duyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú với đường nét góc cạnh của anh.
Ánh sáng mờ mờ phủ bóng trên sống mũi anh, khiển hình khối trên gương mặt mê hoặc của anh càng rõ.
Dù nhìn từ góc độ nào cũng hoàn mĩ như được tạo hóa ưu ái.
Nhịp tim của cô như đang tăng tốc, đập thình thịch trong lồng ngực.
Cậu Trì.
Trợ lý Kim từ bên ngoài đi vào phòng họp, đến cạnh Nghiêm Thừa Trì, ghé vào tai anh nói nhỏ điều gì đó.
Nghiêm Thừa Trì hơi nheo mắt lại, chợt lạnh lùng lên tiếng.
Thông báo chỉ đạo của tôi, thay nữ chính và đạo diễn mới cho đoàn làm phim, bảo bên tập đoàn tìm một đạo diễn giỏi đến đây tiếp tục quay bộ phim này.
Nghe vậy, những người trong phòng họp đều sửng sốt.
Cậu Trì, em biết lỗi rồi, sau này em không dám nữa.
Em thấy Hạ Trường Duyệt ở đâu thì sẽ tránh đó...
Mặt Giang Minh Na tái mét, thậm chí còn quên cả chảy nước mắt, kích động nắm lấy ống quần của Nghiêm Thừa Trì.
Bị đích thân Nghiêm Thừa Thì ra lệnh cắt vai thì chẳng khác nào bị đóng băng trong giới giải trí.
Lĩnh vực kinh doanh của Tập đoàn Nghiêm thị trải rộng khắp các ngành nghề.
Trở thành nữ diễn viên không được Nghiêm Thừa Trì coi trọng, sau này ai còn dám mời cô ta? Ngay cả Hạ Trường Duyệt cũng hoảng sợ trước mệnh lệnh bất ngờ này.
Cô ngạc nhiên nhìn Nghiêm Thừa Trì.
Đúng lúc đó, Nghiêm Thừa Trì cũng ngẩng lên nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen sâu kín của anh tựa như màn đêm thăm thẳm, dần bao trùm lên cố.
Lời anh nói ra không chừa cơ hội cầu xin tha thứ cho bất kì ai.
Anh phất tay ra hiệu cho trợ lý Kim đuổi hết mọi người ra ngoài.
Trong không gian rộng lớn, chỉ còn lại một mình Hạ Trường Duyệt vẫn còn ngơ ngác đứng đấy.
Cô đang do dự xem có nên đi theo những người kia rời khỏi đây hay không, thì nhìn thấy Nghiêm Thừa Tì bỗng chìa tay ra với cô,
Qua đây.
Giọng của anh rất lạnh, không phải dấu hiệu tốt lành gì.
Lẽ nào trừng trị Giang Minh Na xong, anh lại chuẩn bị trừng trị cố? Vậy bây giờ cô có nên xoay người bỏ chạy không? Đang oán thầm thì Hạ Trường Duyệt thấy ánh mắt của Nghiêm Thừa Trì càng lạnh hơn, cau mày như sắp mất kiên nhẫn.
Hạ Trường Duyệt vội vàng nhấc chân, từ từ lết qua chỗ anh.
Vừa định mở miệng giải thích chuyện hôm nay thì anh đã kéo tay cô trước.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua khuỷu tay rướm máu của cô, anh càng cau mày chặt.
Ngồi bên cạnh tôi.
Dứt lời, Nghiêm Thừa Trùngẩng lên nhìn về phía trợ lý Kim đang đứng canh chừng ở cửa.
Trợ lý Kim lập tức hiểu ý, đi ra ngoài xách hộp y tế đã chuẩn bị sẵn vào, đặt bên cạnh Nghiêm Thừa Trì.
Anh ta liếc nhìn vết thương trên cánh tay Hạ Trường Duyệt, xung phong nhận việc,
Cậu Trì, hay là để tôi làm cho?
Anh ta đã đi theo Nghiêm Thừa Trì nhiều năm, chưa từng thấy anh hạ mình làm chuyện này.
Vốn tưởng sẽ được khen ngợi, ai ngờ Nghiêm Thừa Trì lại trừng mắt lườm anh ta, rít ra một chữ từ kẽ răng,
Cút!
Trợ lý Kim cứng đơ người, vội vàng xoay người lui ra ngoài.
Bầu không khí trong phòng họp lại trầm xuống.
Hạ Trường Duyệt nhìn anh mở hộpy tế, trong lòng cũng có cảm giác na ná trợ lý Kim, nào dám để anh phục vụ.
Thể là cô vội biết điều lên tiếng,
Chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi có thể tự...
Á!
Hạ Trường Duyệt vẫn chưa nói hết câu thì cái tay đang cầm cổ tay cô của anh bỗng dưng biết mạnh, như muốn bóp nát xương cô.
Cô chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe anh cất giọng trầm thấp gợi cảm, nhấn từng chữ,
Có phải muốn chờ đến khi tay em bị gãy mới coi là vết thương lớn không, hả?
Hạ Trường Duyệt:
...