Chương 1193: Người biến mất đã lâu (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 537 chữ
- 2022-02-13 04:14:08
Tin tức này cũng nằm trong dự liệu của anh.
Sở dĩ anh vạch mặt Nghiêm Thịnh cũng là để ép Nghiêm Thịnh làm như thế.
Chỉ có k8hiến cho Nghiêm Thịnh biết được là anh đã biết tất cả, ông ta mới tập trung sự chú ý vào anh, để nếu có xảy ra chuyện gì, anh không thể nhậ3n nuôi Nghiệm Lập Thuận, Nghiêm Thịnh sẽ không ra tay với Hãn Hãn và Mạt Mạt.
Cậu hãy báo thân phận thật sự của Nghiêm Lập Thuận cho nhà ba vợ của Nghiêm Thừa Lập biết.
Tôi tin rằng, nếu ba mẹ chị dâu họ tôi mà biết thân phận của Nghiêm Lập Thuận, chắc chắn sẽ có hành động.
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì tối sầm lại.
Một đứa bé đột nhiên xuất hiện, Nghiêm Thịnh muốn thừa nhận thân phận của nó cũng phải xem những người khác có đồng ý hay không.
Tôi đã đi quá giới hạn.
Tôi nhớ cô đã đi theo tôi hơn bốn năm rồi.
Từ khi tôi mới trở về nhà họ Nghiêm, cô đã ở bên tôi, còn sớm hơn trợ lý Kim mấy tháng.
Nghiêm Thừa Trì vuốt vuốt cây bút máy trên tay, chợt nói.
Tuy như thế sẽ khiến cho quá trình đối phó với Nghiêm9 Thịnh của anh trở nên gian nan hơn, nhưng anh không muốn lấy hai con ra mạo hiểm.
Lỡ như đi sai một nước cờ, thứ anh phải mất đi s6ẽ là thứ anh không muốn mất...
Huống hồ, Nghiêm Thịnh lo cho cháu mình, càng sốt ruột đón về thì sẽ càng dễ để anh nắm được nhược đ5iểm và sơ hở.
Cậu Trì, tôi vừa nhận được tin, Chủ tịch đưa ra ý kiến muốn bãi chức vụ Tổng Giám đốc của anh, đã đưa nghị quyết cho ban giám đốc rồi, thời gian là ba ngày sau.
Nói xong, Chương Mộng Tuyết dè dặt nhìn Nghiêm Thừa Trì.
Cô ta vốn tưởng sẽ thấy anh tức giận, nhưng anh lại bình tĩnh đến mức khiến người ta bất ngờ.
Cậu Trì, chẳng lẽ anh không lo lắng? Chủ tịch đột nhiên làm thế, nhất định là đã rất chắc chắn, ngộ nhỡ...
Chương Mộng Tuyết muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn vào đôi mắt hút hồn của Nghiêm Thừa Trì lại bỗng im bặt.
Vâng!
Trợ lý Kim cung kính gật đầu, sau đó lập tức quay người đi làm việc.
Anh ta vừa đi, cửa phòng làm việc lại bị gõ.
Vào đi.
Nghiêm Thừa Trì bỏ bút máy xuống, ngẩng đầu nhìn Chương Mộng Tuyết từ ngoài cửa đi vào.
Nghe vậy, ánh mắt của Chương Mộng Tuyết hơi thay đổi, giống như đang rơi vào hồi ức, chần chừ mấy giây mới cung kính cúi người.
Có thể có cơ hội đi theo cậu Trì là niềm vinh hạnh của tôi.
Chương Mộng Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Nghiêm Thừa Trì ảnh lên vẻ sùng bái, còn có chút lưu luyến nhàn nhạt, chợt lóe lên, nhưng biến mất rất nhanh.
Vậy sao?
Khóe miệng Nghiêm Thừa Trì chứa đựng nụ cười như có như không, lạnh lùng liếc nhìn cô ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.