Chương 124: Hai cục cưng thương nhau lắm cắn nhau đau
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 677 chữ
- 2022-02-04 08:16:47
Hạ Trường Duyệt cầm theo hộp cơm, đứng trước cửa bãi đỗ xe, chờ người lái xe đến.
Nét mặt cô thản nhiên, không thể nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.
Vừa thấy chiếc xe chạy ra từ bãi đỗ, khóe môi cô đã lập tức cong lên thành một nụ cười.
Xe dừng lại, cô kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ, thắt chặt đai an toàn, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh,
Thật ra tôi có thể tự đón xe về, chẳng phải anh muốn làm thêm giờ sao?
Xong hết rồi.
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì chợt u ám, anh bất giác mở miệng.
Đã bận như vậy thì tại sao còn muốn cô đi thật xa mang cơm đến? Chẳng phải anh tự về nhà ăn còn ngon hơn sao? Hạ Trường Duyệt rủa thẩm, nhưng môi vẫn nở nụ cười.
Cô giống như cô bạn gái dễ bảo, trên đường đi, cho dù anh nói gì, cô cũng không tranh luận.
Thái độ của cô hiển nhiên đã lấy lòng Nghiêm Thừa Trì.
Khi vừa đến biệt thự, anh vội vàng ôm lấy cô, rồi đi về phòng.
Trên giường, Nghiêm Thừa Trì hoàn toàn không giống bề ngoài lạnh lùng của anh.
Anh chưa giày vò cô đến nỗi cô không thể mở mắt ra được thì chắc chắn chưa chịu ngừng lại.
Đến khi anh thỏa mãn, Hạ Trường Duyệt đã rúc vào chăn ngủ thiếp đi.
Anh buông cô ra, đi vào phòng tắm.
Tiếng nước truyền đến, khiến cho người như đã ngủ kia từ từ mở mắt.
Cô trở mình, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trong màn đêm u ám, đôi mắt trong veo của cô không hề thể hiện sự ngái ngủ.
Cô cũng đã học được cách diễn kịch...
Những lời nói cô nghe được trước cửa văn phòng cứ văng vẳng bên tai.
Nỗi sợ hãi khốn cùng trước đây lập tức bao trùm lấy cô.
Cô ngồi dậy, nhìn vào nhà tắm đang phát ra tiếng nước chảy không ngừng, sau đó mặc quần áo vào, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi cho Nhan Linh một tin nhắn.
Tiếp theo, cô xóa tin nhắn được lưu trong điện thoại đi, cất điện thoại trở lại túi xách, rồi quay về giường nằm.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Nghiêm Thừa Trì cầm khăn lau tóc, đi nhanh đến mép giường, cúi đầu hôn lên môi cô.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, đầy trìu mến.
Anh hôn nhẹ lên môi cô rồi ném khăn sang một bên, sau đó xoay người nằm bên cạnh, kéo cô vào lòng mình.
Từ đầu tới cuối, Hạ Trường Duyệt vẫn thiềm thiếp ngủ, không hề mở mắt.
Biệt thự nhà họ An.
Trong góc phòng dành cho trẻ con, một thân hình nhỏ bé đáng yêu đang trốn trong chăn, vừa mở cuộc gọi video vừa khẽ khàng nói chuyện.
...
Hạ Thư Mạt, em là heo sao? Suốt ngày chỉ biết ăn, Tiểu Duyệt Duyệt đã bị ông thô lỗ kia bắt đi rồi!
Giọng nói non nớt, kết hợp với sự uy nghiêm của người lớn chưa trưởng thành, đang dạy bảo em gái ở đầu bên kia.
Trên màn hình điện thoại là một dáng hình nhỏ bé, cũng đang nằm trong chăn.
Nhưng trong chăn của cô bé thì giấu rất nhiều đồ ăn vặt, xếp đầy cả gối.
Tiểu công chúa đang cúi đầu chọn một món ăn vặt mình thích, chỉ nghiêng sườn má như tạc trên ngọc về phía Hãn Hãn.
Hãn Hãn mới là heo á, ba cũng không tìm ra, đồ ngốc...
Tiểu công chúa bị mắng, nên tức giận cãi lại.
Cái miệng nhỏ của cô bé bị nhét quá nhiều đồ ăn, nên nói chuyện với Hãn Hãn không được rõ lắm, nói nhanh thành ra nói ngọng.
Bé trai bên này vỗ xuống gối đánh
bộp
một cái, như muốn tăng thêm khí thế.
Mạt Mạt nói ai ngốc? Anh là anh của em đấy!
Hãn Hãn chui ra khỏi chăn, kích động trừng mắt nhìn vào điện thoại.
Tìm không ra ba thì không phải là anh, là em thôi!