Chương 1272: Người phụ nữ cứu vớt cả dải ngân hà (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 643 chữ
- 2022-02-14 04:01:57
Nơi này đông đúc như vậy, ông có chắc rằng người mà chúng ta tìm kiếm đang ở đây không?
Thưa bà chủ, nơi lẫn trốn tốt nhất là n8ơi nguy hiểm nhất mà.
Bởi vì đa số người dân sống ở con phố này đều là dân lao động nhập cư, tốt xấu lẫn lộn, không bị ai3 tra hỏi lại lịch, nên rất dễ để lẩn trốn.
Quản gia cung kính giải thích.
Không xong rồi, tôi lo là đã có người tới đây trước chúng ta một bước.
Mau lên, các người đừng quan tâm đến tôi, một vài người đi trước, nhanh chóng tới cuối con hẻm, tìm được người rồi tính sau!
Dương Mộc Nhã vừa dứt lời, quản gia đã như thể hiểu ra ngay lập tức, vội vàng ra lệnh cho các vệ sĩ tuyển đầu đi trước.
Đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, bà ngẩng đầu nhìn lên mảng rêu bị cọ xước trên tường mà nhíu mày.
Con hẻm này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Những vết trầy này rất giống những vết trầy họ vừa tạo ra, còn là do một nhóm người đông đúc đi vào cùng lúc và không quen thuộc hoàn cảnh, để suýt bị trượt chân gây ra.
Dương Mộc Nhã chợt nghĩ ra điều gì đó khiến cả người bà trở nên căng thẳng.
Những bức tường trong hẻm đều lạnh lẽo và ẩm ướt, tạo nên một cảm giác rất ma quái âm u.
Dương Mộc Nhã đi ở giữa, men theo ánh sáng yếu ớt, đề phòng xung quanh.
Nơi đó cũng là nơi nghèo nàn và hẻo lánh nhất.
Một luật sư nổi tiếng đang thời hoàng kim vào lúc đó5 mà hơn nửa quãng đời còn lại phải rơi vào tình cảnh này chỉ vì làm việc tận tụy cho nhà họ Nghiêm, thật không khỏi làm người ta thổn thức.
Bịch
Ngay khi họ vừa bước vào con hẻm thì trên căn gác xập xệ tự xây, một mảnh vôi tường bong ra và rơi xuống.
Bà chủ cẩn thận.
Vệ sĩ bên cạnh Dương Mộc Nhã nhanh tay lẹ mắt kéo bà ra, vất vả lắm mới có thể tránh được bụi bặm mịt mù.
Càng đi vào trong, ánh sáng càng tối.
Giờ là ban ngày mà mặt trời trên đầu cứ như không thể chiếu tới.
Nói xong, ông bèn dẫn Dương Mộc Nhã đi về phía9 một con hẻm nhỏ tối tăm.
Dựa theo thông tin mà họ tìm được, người luật sư làm cho ông cụ Nghiêm năm xưa đang trốn ở cuối6 con hẻm này.
Không sao ạ, có điều nơi này quá hẻo lánh và tồi tàn, đi sâu vào trong còn không biết sẽ có chuyện gì nữa, bà chủ phải cẩn thận đấy.
Quản gia thăm hỏi từng vệ sĩ đi cùng, sau khi xác nhận mọi người đều ổn, mới bước tới đáp.
Con hẻm này rất sâu, nhìn thoáng qua có cảm giác như không nhìn thấy tận cùng.
Quản gia và vệ sĩ đi phía trước phản ứng chậm hơn đều bị bụi bám trắng quần áo.
Mọi người không sao cả chứ?
Dương Mộc Nhã hoàn hồn, lo lắng hỏi.
Theo lý mà nói, những người thường sống ở đây phải rất quen thuộc với nó, nên không thể nào để bị cọ lên mặt tường bụi bẩn thế này được.
Nhưng các người xem đi, bức tường phía trước hình như có rất nhiều vết trầy mới.
Còn họ thì cố hết sức đuổi theo.
Nhưng còn chưa kịp đến cuối con hẻm, họ đã nghe thấy tiếng đánh nhau cách đó không xa, khiến ai nấy cũng đều vô cùng căng thẳng.
Đúng là đã có người đến sớm hơn họ một bước, vậy người luật sư đang trốn ở đây...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.