Chương 1275: Sáng lóa mắt! chắc chắn mắt anh sẽ hoai (3)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 624 chữ
- 2022-02-14 04:01:57
Để anh kích thích Dịch Hải Âm thế là đủ rồi.
Dịch Hải Âm không có đất mà trốn, khéo lát nữa lại tranh chấp không ai nh8ường ai.
Dịch Hải Âm, anh lừa em?
Nhan Linh nghe thấy tiếng cười của Hạ Trường Duyệt chợt bình tĩnh lại, bỏ lại Dịc3h Hải Âm, định đi.
Tường màu trắng, kết hợp với đèn trắng trên đỉnh đầu, chiếu sáng rõ ràng tất cả mọi thứ.
Trên giường bệnh, cơ thể gầy gò của Hạ Hoa đang nằm lặng im, hai mắt nhắm nghiền.
Tất cả những loại máy móc đo lường đều gắn trên người ông.
Giáo sư Ross đứng bên cạnh giường bệnh, trên tay cầm một tập bệnh án đang ghi chép lại số liệu trên máy móc,
Vừa rồi đúng là ông ấy có phản ứng, tay nắm thành nắm đấm rõ ràng.
Vừa đúng lúc tôi nhìn thấy nên mới thông báo cho mọi người tới.
Giáo sư Ross nhìn về phía Dương Mộc Nhã và Hạ Trường Duyệt, thấy vết thương trên chân Dương Mộc Nhã thì hơi cau mày.
Bà bị thương, không tiện chăm sóc người bệnh...
Tôi không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi.
Là bác bảo Dịch Hải Âm không cho cháu ra ngoài đấy, cháu đừng trách nó.
Dương Mộc Nhã kéo tay Nhan Linh, kéo cô đứng lên.
Bà ra hiệu cho quản gia đưa cô vào phòng khách nói chuyện.
Bà chủ, dù vết thương của bà không nặng nhưng bác sĩ đã dặn cần phải tĩnh dưỡng...
Lời của quản gia còn chưa dứt, y tá chạy từ đằng sau sân tới.
Vừa quay người cô đã bị anh ôm lại.
Anh vùi đầu vào tóc cô, thì thào:
Linh Nhi đừng tức g9iận, anh đau lòng.
Giọng nói trầm ấm có chút cô đơn khiến Nhan Linh không khỏi mềm lòng.
Cô không đẩy anh ra mà mặc 6cho anh nắm tay mình đi tới trước mặt Dương Mộc Nhã.
Tổng Giám đốc Dương, ông Hạ có phản ứng rồi!
.
...
Dương Mộc Nhã hơi há miệng như nghe không hiểu, chỉ ngây người nhìn y tá.
Hồi lâu sau, bà mới bình tĩnh lại, kích động muốn đứng lên.
Bác gái, bác không sao chứ?
Nhan Linh ngồi xổm xuống, nhìn cái5 chân bị băng dày cộp của Dương Mộc Nhã đầy vẻ không yên tâm.
Chỉ là vết thương nhỏ thôi.
Cháu đang mang thai, đừng ở ngoài gió lạnh.
Dương Mộc Nhã chưa kịp tỉnh táo lại thì Nghiêm Thừa Trì đã tiến lên, cõng bà đi về phía phòng bệnh đằng sau vườn.
Hạ Trường Duyệt cũng theo sát phía sau.
Phòng bệnh của Hạ Hoa được bố trí ở một phòng khám độc lập, sạch sẽ và rộng rãi sau vườn nhà họ Dương.
Vừa cử động, vết thương trên chân đau nhức khiến bà hít hà một hơi.
Ngẩng đầu lên, Hạ Trường Duyệt đã đưa tay dìu bà.
Trong mắt hai mẹ con nhìn nhau, nước mắt lã chã.
Vừa hay tôi phải nằm giường tĩnh dưỡng, tôi sẽ ở bên cạnh bầu bạn cùng ông ấy.
Dương Mộc Nhã đã ngồi lại trên xe lăn, nói luôn không suy nghĩ.
Nghiêm Thừa Trì ôm Hạ Trường Duyệt đứng sau lưng bà, không hề phản đối.
Dương Mộc Nhã đã chờ nhiều năm như thế, dù cho năm đó đã xảy ra chuyện gì thì giờ phút này đối với bà mà nói, Hạ Hoa tỉnh lại chính là cơ hội thứ hai ông trời dành cho bà.
Họ có thể đối diện với nhau để giải quyết những hiểu lầm.
Dù không thể tiếp tục mối duyên trước thì chí ít bà cũng có thể buông bỏ được chấp niệm đời này của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.