• 7,731

Chương 1375: Anh ta không cho mượn, anh cướp được (3)


Tay ông còn yêu nhưng vẫn có thể nhấc được tách trà.

Có điều ông còn chưa kịp chạm vào tách trà thì cái tách đã bị Dương Mộc Nhã đột nhiên lấ8y đi.


Nhìn cái gì mà nhìn? Trà là do tôi pha, tôi không muốn cho ông uống đó, không được sao? Ông có giỏi thì cắn tôi đi.
Dương Mộc Nhã cầ3m cái tách trong tay, đưa lên môi, uống hết sạch trà bên trong.
Cho dù không có ý gì khác, ông vẫn muốn nhìn bà nhiều hơn, đặc biệt là nụ cười của bà, đẹp đến lạ thường.
Lâm Hoa đang suy nghĩ miên man, thì phát hiện tay của Hạ Hoa đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía mình.
Lâm Hoa hồi hộp lo lắng, nhận ra mình đang xuất thần, bèn vội hắng giọng.
Chỉ là cả Hạ Hoa và Dương Mộc Nhã đều không ai để mắt đến ông.
Ông lại đột nhiên cảm thấy mình thật dư thừa.
Hạ Hoa và Dương Mộc Nhã không để ý đến ai khác, nhìn nhau như đang thăm dò suy nghĩ của đối phương.
Sau khi đặt lại cái tách đã cạn trước mặt Hạ Hoa, bà mới hả giận.
Dư9ơng Mộc Nhã đang vui vẻ, thì giây tiếp theo lại thấy Hạ Hoa cầm cái tách rỗng kia lên, dùng ngón tay nhẹ vuốt ve lên trên miệng tách, ngay chỗ bà vừ6a chạm môi.
Ở nơi đó vẫn còn vết son của bà.

Ông Vệ có vẻ không được khỏe, đúng là không nên uống trà thật, hay là nhờ hộ lý lấy cho ông một ly sữa nhé.


.
Ánh mắt Hạ Hoa lóe lên, như nghĩ tới điều gì đó, bèn quay đầu nhìn về phía Dương Mộc Nhã.
Vừa rồi bà giành lấy tách trà của ông, thật ra có phải là vì không muốn cho ông uống trà, hay là vì lo lắng cho sức khỏe của ông? Nhìn thấy Dương Mộc Nhã đột nhiên tái mặt, Lâm Hoa giống như đột nhiên nhận ra mình đã vạch trần điều gì, nên lúng túng muốn thay đổi chủ đề.
Lâm Hoa ngồi ở bên cạnh Dương Mộc Nhã lúc này mới cảm thấy mình vô cùng dư thừa.
Nhưng bảo ông rời đi thì ông lại có chút không cam lòng.
Ông đợi nhiều năm như vậy mới có cơ hội tiếp xúc gần gũi thế này với Dương Mộc Nhã.
Động tác của ông không giống như đang lau cái tách, mà cứ như đang chạm vào mỗi bà vậy.5
Dương Mộc Nhã lập tức rung động, ngơ ngác nhìn những ngón tay của ông, quên cả chớp mắt, đôi má bất giác đỏ bừng.
Hai người không ai nói gì, nhưng cứ như tạo ra một từ trường vô hình, tách biệt tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ còn hai người họ vẫn đang ngồi đối mặt nhau.
Nhưng sau hồi lâu mà cả hai đều không ai nhìn thấu ai, cũng như không ai chịu nhận thua, cứ thể tiếp tục nhìn nhau,
Luật sư Lâm, ngại quá, tôi hơi khó chịu, xin phép về phòng nghỉ ngơi trước.
Dương Mộc Nhã đột nhiên đứng lên, xoay người định rời đi.

Mặc dù bà có thể đi bộ, nhưng vẫn còn hơi khập khiễng, Lâm Hoa lập tức đứng lên theo, đỡ bà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.