Chương 1418: Nếu như đây là yêu (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 614 chữ
- 2022-02-15 03:49:25
Bị Hạ Hoa đâm một nhát như thế, mặt Dương Mộc Nhã trái lại bớt đỏ, nhanh chóng cởi quần áo của ông, vắt khăn ấm bắt đầu lau8 người cho ông.
Hạ Hoa ngồi bất động, cứ nhìn vào mặt Dương Mộc Nhã bằng ánh mắt sâu xa.
Hai mươi bốn năm,3 bề ngoài của bà không hề khác gì so với năm đó.
Bây giờ thì hay rồi, không có ai lau người cho ông, ông phải tự lau, đây chẳng phải là
không làm sẽ không biết
trong truyền thuyết đấy sao?
Tôi đi thay nước cho ông, trước khi tôi quay lại, ông hãy tự lau người cho sạch, không thì tự gánh lấy hậu quả!
Nói xong, Dương Mộc Nhã bưng chậu nước lên, đi ra khỏi phòng bệnh.
...
Hạ Hoa cúi đầu nhìn khăn mặt trong tay, cau chặt mày lại.
Năm tháng rất thiên vị bà, chỉ là ở trên người bà lắng đọng vẻ ta9o nhã ung dung.
Dương Mộc Nhã là người rất kĩ tính, không hề vì đấu võ mồm với Hạ Hoa mà lau mình cho ông qua loa.6
Những người nằm thường xuyên, khi ngồi sẽ cảm thấy khó chịu nếu bị bẩn, nên bà lau rất là kĩ.
Nhưng dù gì5, bà và Hạ Hoa cũng chia xa hơn hai mươi năm, làm chuyện thân mật như thế, chung quy cũng không kìm được mà căng thẳng và thẹn thùng, nhất là khi sắp cởi quần của ông...
Dương Mộc Nhã nhiều lần suýt đụng nhầm chỗ, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ cả lên.
Cuối cùng, trước ánh mắt trêu tức của Hạ Hoa, bà không nhịn được bèn nhét khăn mặt vào tay ông.
Ông lại bị đe dọa...
Sao ông có cảm giác, Dương Mộc Nhã càng ngày càng không sợ ông.
Rõ ràng là trước đó bà chỉ phô trương thanh thể trước mặt ông, giờ thì càng lúc càng to gan.
Bà thế này khiến Hạ Hoa không thể rời mắt.
Dù trong lòng ông không ngừng nhắc nhở mình, năm đó bà có thể nhẫn tâm, không nghĩ đến tình cảm giữa họ mà làm ra chuyện máu lạnh như vậy, ông không nên lưu luyến bà nữa.
Nhưng khi bà xuất hiện ở trước mặt ông, trái tim của ông vẫn không thể kiểm soát nổi mà đập rộn lên vì bà.
Thấy ông đã lau mình sạch sẽ, bà lấy lại khăn mặt từ tay ông, để qua một bên, sau đó lấy đồng phục bệnh nhân sạch ở bên cạnh mặc cho ông.
Dáng vẻ tập trung của bà rất quyến rũ.
Nhất là khi tập trung chăm sóc ông, trên mặt bà tản ra khí chất dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ mạnh mẽ của bà trên thương trường.
Hạ Hoa oán thầm trong lòng, cuối cùng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn cầm khăn mặt lau người mình, lau sạch những chỗ cần lau trước khi Dương Mộc Nhã quay lại.
Vừa thấy bà đi vào, ông tựa như học sinh làm xong bài tập chờ cô giáo khen thưởng, ngồi thẳng lưng, nhìn bà.
Nhưng Dương Mộc Nhã thậm chí chẳng nhìn ông lấy một cái.
Cười cái gì mà cười? Tay của ông rõ ràng có thể cử động, sao không tự lau?
...
Nhìn chiếc khăn nhét trong tay mình, Hạ Hoa thật sự chỉ muốn tát mình một bạt tai.
Được rồi, ông đã làm gì kích động đến bà?
Ông phải nắm chặt hai tay mới không để nét mặt của mình bán đứng tâm tự mình.
...
Hạ Hoa há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.