Chương 143: Một lời không hợp liền bỏ đi
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 771 chữ
- 2022-02-04 08:16:49
Mắt Nghiêm Thừa Trì híp lại, anh nhìn hai người đang thở ô xy trước mặt, thoáng cau mày.
Thời gian không còn nhiều...
Nghiêm Thừa Trìnhìn vợ chồng nhà họ Hạ giống như người thực vật trước mặt, bàn tay khẽ siết chặt.
Lồng ngực anh nghẹn ứ những cảm xúc không tên.
Hình ảnh Hạ Trường Duyệt khóc ngất trước bàn phẫu thuật không ngừng hiện lên trước mặt anh.
Lòng muốn báo thù từ khi nào đã bị thay thế bằng sự thương cảm? Anh sẽ không tha thứ cho sự phản bội của cô, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn ba mẹ cô ra đi như vậy.
Nghiêm Thừa Trì lặng lẽ nán lại thêm vài phút rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Anh đưa tay tháo khẩu trang xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn trợ lý, đôi môi mỏng khẽ hé mở,
Cho người liên lạc với ê kíp của Giáo sư Ross, dời cuộc hẹn vào ngày mai.
Vâng, tôi lập tức cho người sắp xếp!
Trợ lý Kim thoáng ngẩn ra, nhưng lập tức cúi người lui ra ngoài.
Sau bốn ngày chờ đợi, khi toàn bộ nhóm làm việc của Keane Ross manh nha nghi ngờ thành ý hợp tác của Tập đoàn Nghiêm thị thì cuối cùng thời gian gặp mặt đã được ấn định.
Địa điểm không nằm trong tòa nhà của Tập đoàn Nghiêm thị hay một khách sạn năm sao, mà là một quán cà phê nhỏ ít được biết đến, lại còn là một quán cà phê bình dân ở gần trường đại học.
Ở đây không có cà phê xay tại chỗ cao cấp, chỉ có cà phê hòa tan thông thường.
Nghiêm Thừa Trì mặc bộ vest đen cắt may thủ công, thể hiện đầy đủ khí chất cao quý nổi bật của anh.
Khuôn mặt gợi cảm, góc cạnh rõ nét, cặp mắt sắc bí ẩn như chim ưng chỉ cần nhìn lướt qua xung quanh cũng đủ khiến cho mọi người phải nín thở.
Anh giống như một vì sao sáng, vừa xuất hiện liên thu hút mọi ánh nhìn.
Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa chưa?
Nghiêm Thừa Trì bước về phía trước, biếng nhác chỉnh lại chiếc đồng hồ sang trọng trên cổ tay.
Nhớ lại chiếc đồng hồ này là do Hạ Trường Duyệt đeo cho anh trước khi ra khỏi nhà sáng nay, đôi môi mỏng thoáng nở một nụ cười không dễ nhận ra.
Mọi thứ đã được thu xếp xong, nhưng địa điểm gặp mặt đột nhiên thay đổi, mà còn là quán cà phê bình dân như vậy, tôi chỉ sợ nhóm làm việc của Giáo sư Ross sẽ nghi ngờ thành ý của chúng ta.
Phải biết là Giáo sư Ross đi đến đâu cũng đều có vô số kẻ nịnh bợ tâng bốc.
Bọn họ khó khăn lắm mới mời được người đến, thế mà lại chọn một quán cà phê kém sang như vậy để gặp mặt chính thức.
Dù có là ai, sợ rằng cũng sẽ đặt nghi vấn với thành ý hợp tác của bọn họ.
Có tin đồn Giáo sư Ross này cực kì ngạo mạn và bất chấp, chỉ cần không hợp tai là ông ta sẽ bỏ đi ngay.
Trợ lý Kim đã bắt đầu lo lắng, liệu ngày hôm nay họ có thể thuận lợi gặp được người đó hay không.
Cậu yên tâm, ông ta nhất định sẽ đến.
Đôi mắt của Nghiêm Thừa Trìnheo lại, ung dung mỉm cười, đôi tay buông xuống tự nhiên, bước vào quán cà phê.
Bọn họ không bao nguyên quán, chỉ ngăn một không gian nhỏ, ghép vài cái bàn lại để có chỗ ngồi rộng hơn.
Nghiêm Thừa Trì ngồi ở ghế trung tâm, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay út, đôi mắt đen sâu thẳm hơi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người của Giáo sư Ross mãi vẫn chưa xuất hiện.
Cậu Trì, người ở khách sạn gửi tin đến, Giáo sư Ross và nhóm của ông ấy vẫn ở trong khách sạn.
Trợ lý cúp điện thoại, thấp thỏm bước đến gần Nghiêm Thừa Trì báo cáo tình hình.
Không gấp, vẫn còn sớm.
Nghiêm Thừa Trì nhướng mày, điềm tĩnh nói.
Trợ lý cúi đầu xem giờ.
Đã muộn nửa tiếng so với thời gian hẹn.
Giáo sư Ross là người đầu tiên dám để cậu Trì đợi lâu như vậy.
Điều này đủ chứng minh tin đồn ông ta kiêu ngạo quái gở không phải là không có căn cứ.
Tính cách ông ta như vậy, muốn ông ta đồng ý điều trị cho vợ chồng nhà họ Hạ, e là rất khó.