Chương 1446: Hôn lễ hoàn mĩ (3)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 645 chữ
- 2022-02-15 03:49:25
Reng reng...
Điện thoại của trợ lý Kim đổ chuông.
Nghe máy xong, chỉ thấy sắc mặt anh ta hơi thay đổi, khiếp sợ cú8p máy, nhìn về phía Nghiêm Thừa Trì.
Cậu Trì, vừa mới nhận được tin, Nghiêm Thịnh ngất xỉu trong quá trình áp giải3 và được chẩn đoán là mắc ung thư phổi, đã là giai đoạn cuối rồi...
Những thứ ông muốn, vĩnh viễn cũng không thể có được, đây chính là thiện ác hữu báo, quả báo thích đáng!
Nghiêm Thừa Trì nghiến răng nghiến lợi.
...
Nghiêm Thịnh bị mắng đến mức mặt đỏ tới mang tai, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Ông ta đã không còn vốn liếng để đấu với Nghiêm Thừa Trì...
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Nghiêm Thịnh vốn hăng hái đã tiều tụy hơn rất nhiều.
Mới đầu trông thấy ông ta, Nghiêm Thừa Trì gần như còn tưởng mình nhận làm người.
Bên cạnh Nghiêm Thịnh còn có cảnh sát đi cùng, ông ta đeo còng tay, chật vật đi tới trước mặt Nghiêm Thừa Trì.
Anh thà rằng mọi chuyện chưa từng xảy ra, ba mẹ anh đều còn sống, cả nhà họ sẽ sống một cuộc sống bình thường.
Nhưng tất cả đều bị lòng hám lợi của Nghiêm Thịnh hủy hoại!
Nhà họ Nghiêm là ân nhân của ông, nhưng ông đã làm gì? Lấy oán trả ơn! Nghiêm Thịnh, đáng đời ông mất hết tất cả, chết không yên lành.
Đôi con ngươi đen láy của Nghiêm Thừa Trì bỗng9 co lại, đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nghiêm Thịnh bị ung thư dạ dày là giả, nhưng bây giờ ông ta được chẩn đoán l6à ung thư phổi thật, đây là quả báo sao?
Pháp luật không lấy mạng ông ta, nhưng thiện ác hữu báo không tha cho ông 5ta!
Cậu Trì, người của cảnh sát nói, Nghiêm Thịnh một mực yêu cầu muốn gặp cậu.
Trợ lý Kim đi tới, chợt nói.
Nghiêm Thịnh chết không có gì tiếc nuối, nhưng cô xót cho Nghiêm Thừa Trì.
Để một mình anh đi gặp Nghiêm Thịnh, anh nhất định sẽ nhớ đến những người thân của mình đều lặng lẽ chết thảm dưới tay Nghiêm Thịnh.
Em đang mang thai, không thích hợp đi vào trại giam.
Nghiêm Thừa Trì không cho Hạ Trường Duyệt cơ hội kháng nghị, bề ngang cô lên rồi đi ra khỏi phòng làm việc, đưa cô về nhà họ Dương trước rồi mới lái xe đến trại giam.
Nghe vậy, Nghiêm Thừa Trì im lặng mấy giây mới chậm rãi nhìn sang Hạ Trường Duyệt, cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Anh sẽ xem hành trình trăng mật với em sau, giờ anh đưa em về nhà trước.
Anh định đi gặp Nghiêm Thịnh hả? Em đi với anh...
Hạ Trường Duyệt nắm lấy tay áo của anh, không yên lòng mà nói.
Không khí lạnh lẽo xung quanh càng tôn lên dáng vẻ ủ rũ của ông ta, vừa thảm hại vừa đáng thương.
Thấy tôi lâm vào kết cục hôm nay, chắc cậu đắc ý lắm phải không?
Giọng của Nghiêm Thịnh như giọng của ma quỷ, khàn khàn vang lên.
Kết cục hôm nay của ông là do ông gieo gió gặt bão.
Nghiêm Thừa Trì chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đen xen lẫn ánh sáng khát máu.
Bất kể thế nào, bây giờ người thắng là cậu, tôi đã bệnh nguy kịch, cũng coi như đã nhận được hình phạt vốn có...
Khụ khụ khụ!
Chưa nói dứt lời, Nghiêm Thịnh lại đột nhiên họ
lên.
Ông ta vươn tay, muốn nắm lấy tay của Nghiêm Thừa Trì, nhưng làm thế nào cũng không nắm được.
Mặt ông ta trắng như tờ giấy, trong miệng còn ngậm đầy máu.
Hãy tha...
tha cho cháu của tôi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.