Chương 1506: Bí mật của hai người (6)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 713 chữ
- 2022-02-15 04:00:20
Nghiêm Thư Mặt dựng thẳng tai, cố gắng nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng giọng của Phương Vĩ quá nhỏ, cô căn bản không nghe rõ nên chỉ có thể cố gắng 8hướng đầu về phía trước...
Ui...
Vừa mới cử động cô đã không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Nếu không phải anh xuất hiện đúng lúc thì vừa rồi cô sẽ bị Phương Vĩ phát hiện.
Câu này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng, cô theo dõi Phương Vĩ làm gì?
Bạch Thần Á buông cổ áo của cô ra rồi lùi về sau một bước.
Sau đó, dưới sự che chắn của bụi hoa, hai người bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này...
Vừa rồi tôi cảm thấy đã nhìn thấy anh, không ngờ thật sự không phải do tôi bị hoa mắt, sao anh lại ở đây?
Nghiêm Thư Mạt vừa thấy an toàn đã tò mò nhìn Bạch Thần Á mới cứu mình ra.
Trong con ngươi đen như đá thủy tinh núi lửa của anh lộ ra ý thăm dò, giống như anh
muốn nhìn khuôn mặt cô để phân tích ra suy nghĩ trong lòng cô vậy.
Mười mét, năm mét, ba mét...
Xong rồi, chỉ cần Phương Vĩ đi thêm hai bước nữa sẽ phát hiện ra cô! Nghiêm Thư Mạt căng thẳng tới mức không dám hít thở.
Choang...
Tiếng ly thủy tinh vỡ chợt truyền đến.
Phương Vĩ xoay người lại theo bản năng, chỉ trong mấy giây, thế nhưng Nghiêm Thư Mạt cũng không biết xảy ra chuyện gì, cô bị người ở phía sau ghế tựa dài lôi đi, trốn ở một bụi hoa sát bên cạnh ghế.
Nghe thấy lời ông ta nói, trong nháy mắt cơ thể Nghiêm Thư Mạt cứng đờ, chợt nghĩ có thể ông ta đang lừa mình nên nhịn không cử động.
Thấy Phương Vĩ càng lúc càng tới gần, trong đầu cô đã bắt đầu nghĩ lát nữa bị phát hiện thì phải giải thích thế nào...
Nghiêm Thư Mạt hồi thần, cô không để ý tới bắp chân bị chuột rút, cơ thể nhỏ bé cuộn mình xuống dưới ghế nằm, hậ5n mình không thể hòa thành một thể với cái ghế...
Tôi đã nhìn thấy rồi, đi ra đi!
Phương Vĩ đột nhiên khẽ gầm lên.
Tôi không hề theo dõi Phương Vĩ, người tôi theo dõi là anh, chỉ là không thấy anh đâu, vừa hay lại thấy Phương Vĩ nên tò mò muốn nghe thử ông ta đang nói với người khác cái gì thôi.
Nghiêm Thư Mạt đi tới ngồi lên chiếc ghế dài ở bên cạnh.
Hôm nay cô mặc chiếc váy thể thao ngắn, bắp chân trắng trẻo, cân đối lộ ra ngoài.
Thần kinh cô căng thẳng, sợ hãi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt mình.
Cô suýt chút nữa đã hô lên, thế nhưng Bạch Thần Á đã che miệng cô lại trước rồi kéo cô đi.
Cô vừa ngồi xuống đã đung đưa chân, trông vô cùng quyến rũ.
Thế nhưng bản thân cô lại không hề hay biết điều này.
Anh chỉ là một nhân viên thực tập nhỏ bé thì sao lại tới đây?
Cô rảnh quá hay sao mà theo dõi tôi làm gì?
Trong mắt Bạch Thần Á lóe lên một tia u tối, anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt mình.
Cô theo dõi anh? Bắt đầu từ lúc nào?
Bạch Thần Á, tại sao anh lại ở đây?
Nếu như cô nhớ không nhầm, đây là một nơi xa hoa, sang trọng.
Đừng nói tới người bình thường, kể cả là người có tiền, nếu không có địa vị xã hội nhất định thì chưa chắc đã vào được.
Phát một9 cái, ông ta đã đứng dậy, ném khăn lên ghế.
Đầu tiên, ông ta ra hiệu cho Tổng Giám đốc Lâm ở bên cạnh yên lặng, còn bản thân lại lập tức cất 6bước về phía Nghiêm Thư Mạt.
Cô ngồi xổm quá lâu nên chân bị chuột 3rút rồi.
Ai ở phía sau?
Độ cảnh giác của Phương Vĩ vô cùng cao, chỉ một tiếng động rất nhỏ đã thu hút sự chú ý của ông ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.