• 7,730

Chương 1545: Anh trai cuồng em gái tới rồi (5)


Đã nhiều năm trôi qua, thật ra vết sẹo đã dần biến mất, nếu cô không nhìn kĩ, có lẽ sẽ không nhìn thấy.

Bạch Thần Á nhíu8 mày, không biết sao mỗi lần có ai hỏi về vết sẹo này là trong đầu anh lại bất giác hiện ra một bóng dáng nhỏ xinh mơ hồ...
Là cô bé mà anh không thấy rõ hình dáng nọ...


Bạch Thần Á, anh sao thế? Tôi làm anh đau hả?
Thấy anh không nói g9ì, Nghiêm Thư Mạt vội hỏi.

Xong rồi, chỉ cần không đụng vào nước, chắc hẳn ngày mai sẽ đỡ hơn thôi.
Nghiêm Thư Mạt cười tít mắt nhìn tấm lưng đã bôi thuốc xong của Bạch Thần Á, vô cùng hài lòng phủi tay.
Cô đang định đi rửa tay thì đột nhiên Bạch Thần Á xoay người, đầu cô va phải ngực anh..

Ui!
Nghiêm Thư Mạt bị văng ra.
Cô hốt hoảng, bèn giơ tay nắm lấy một sợi dây, kéo mạnh một cái theo bản năng!
Soạt!

Cẩn thận!

Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Bạch Thần Á nhanh tay lẹ mắt tóm lấy Nghiêm Thư Mạt sắp ngã xuống đất, vừa giúp cô đứng vững thì ngay sau đó bỗng cảm thấy thắt lưng hơi lỏng lẻo, cái quần anh đang mặc đã tuột xuống.
Nghe thấy giọng của cô, Bạch Thần Á lấy lại tinh thần, chợt quay người lại nhìn cô.
6Anh nhìn đôi mắt lo lắng của cô, khẽ nhếch môi nói,
Bắt nhầm thôi.

Hả?
Nghiêm Thư Mạt ngớ ra, mờ mịt nhìn anh.
Ngớ 5người mấy giây cô mới hiểu ra, anh nói bắt nhầm là ý nói khi còn nhỏ anh bị bắt cóc nhầm...
Nghiêm Thư Mạt vừa đứng vững, đang định mừng thầm vì mình may mắn không ngã thì thoáng thấy Bạch Thần Á trần trụi, sau đó cô nhìn dây quần trong tay mình, tức thì đứng vững tại chỗ! Vừa rồi, cô đã...
giở trò lưu manh với anh, đúng không?
A...
Nghiêm Thư Mạt lấy lại tinh thần, vội vàng bịt mắt lại, quay lưng đi.

Anh mau mặc quần vào đi!

Là cô kéo quần tôi.
Giọng của Bạch Thần Á bình thản, không rõ vui buồn,
Tôi, tôi không cố ý.
Cũng đúng, anh chỉ là một nhân viên quèn, nhìn anh chạy xe đạp đi làm, chắc gia cảnh nhà anh cũng không giàu có gì, sẽ không có kẻ xấu nào cố ý bắt cóc anh.
Có điều, anh cũng xui xẻo thật, thể mà lại bị bắt cóc nhầm...
Nghiêm Thư Mạt vòng ra sau lưng anh, tiếp tục nhanh tay bôi thuốc cho anh.
Là quần của anh quá lỏng lẻo.
Nghiêm Thư Mạt thấy mình vẫn cầm dây quần của Bạch Thần Á thì vội vứt đi.

Ngay sau đó, cô giả vờ như vừa rồi mình chẳng làm gì cả, một tay cẩm túi xách của mình, tay còn lại thì bịt mắt, hớt hải chạy ra ngoài.


Bôi thuốc xong rồi, tôi về đây, anh không cần tiền...
Chưa nói dứt lời, cô đã đóng cửa cái rầm rồi bỏ chạy! Bạch Thần Á đứng yên tại chỗ, cái quần vừa rồi bị tuột, giờ đã được mặc lại đàng hoàng.

Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của cô, gương mặt điển trai của anh khẽ nở nụ cười...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.