Chương 1572: Tôi là anh ruột của em ấy! (16)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 666 chữ
- 2022-02-15 04:05:46
Dư Tâm Tinh nhìn vào tấm hình chụp chung của hai người, nắm chặt tay rồi đi tới cầm khung hình lên, quay người chuẩn bị rời đi. <8br>
Nếu nơi này còn có thứ gì để cô mang đi, vậy chắc chỉ có tấm hình chứng minh sự tồn tại của cô này...
Bốp...
Vừ3a kéo cửa phòng ra, Dư Tâm Tinh đã đụng đầu vào một bờ ngực rắn chắc của người đàn ông.
Không biết Thượng Lăng Tư đã đứn9g ngoài cửa từ lúc nào, lạnh lùng đảo mắt nhìn lướt qua phòng ngủ của hai người, sau đó nhìn xuống chiếc va li để trước tủ quần 6áo, rồi chợt liếc nhìn khung hình trên tay cô.
Em dựa vào đâu mà nói là của em?
Thượng Lăng Tư giơ cao khung hình, cúi đầu nhìn Dư Tâm Tinh kiễng chân cũng không với tới.
Nếu cô không cẩn thứ gì, đến Thượng Lăng Tư cũng có thể bỏ, vậy còn cần một tấm hình làm gì? Sắc mặt Thượng Lăng Tư âm trầm, trong mắt có sự tức giận vì bị bỏ, giọng điệu trở nên mỉa mai.
Nghe vậy, ánh mắt của Dư Tâm Tinh trở nên ảm đạm.
Đôi con người của Thượng Lăng Tư co lại, ôm cô vào lòng rồi giật lấy khun5g hình.
Thượng Lăng Tư, anh muốn làm gì? Anh trả hình của tôi đây!
Vừa thấy hình chụp bị cướp mất, Dư Tâm Tinh lập tức sốt ruột muốn lấy lại.
Của em? Dư Tâm Tinh, trong tấm hình này cũng có tối.
Đêm dần khuya.
Thượng Lăng Tư vẫn không ngủ được, bèn rút một điếu thuốc từ trên tủ đầu giường, nhóm lửa.
Làn khói mờ lượn lờ quanh gương mặt như điều như mài của Thượng Lăng Tư, làm cho ngũ quan ma mị của người đàn ông này càng thêm ma mị.
Đi? Em muốn đi đâu? Ngoài ở bên tôi ra, em không được đi đầu hết!
Thượng Lăng Tư cúi đầu chặn lấy môi cô, xé toạc quần áo của cô, bắt đầu công thành chiếm đất.
Dư Tâm Tinh hoàn toàn không phải đối thủ của Thượng Lăng Tư, dù cố sức giãy giụa, cuối cùng cũng chỉ có một kết cục...
Thượng Lăng Tư, tôi hận anh...
Chỉ là một tấm hình thôi mà, nhất định phải giành với cô sao? Dư Tâm Tinh nhìn Thượng Lăng Tư chằm chằm, trong mắt ánh lên vẻ ấm ức.
Mười tám năm, từ lần đầu tiên cô gặp Thượng Lăng Tư, hóa ra đã lâu vậy rồi...
Trong lòng cô, người đàn ông này vẫn luôn là người khí phách không ai bì nổi như trước.
Tôi chẳng cần gì cả.
Dư Tâm Tinh kiệt sức nói.
Dứt lời, cả người cô như là bị rút cạn máu, vượt qua Thượng Lăng Tư, chuẩn bị rời đi.
Ngay sau đó, chỉ thấy Thượng Lăng Tư xoay người, vác cô lên.
Nhưng cô lại bị mười tám năm qua hành hạ đến mức chỉ còn lại một cái xác không hồn...
Thứ cô muốn, mãi mãi cũng không có được...
Nếu anh muốn, thì tôi cho anh.
Tôi hận anh...
Chờ Thượng Lăng Tự thỏa mãn, Dư Tâm Tinh đã mỏi mệt ngủ mê man trong vòng tay của Thượng Lăng Tư.
Thượng Lăng Tư chậm rãi nằm bên cạnh cô, đưa tay ôm cơ thể lưu đầy dấu vết của cô vào lòng.
Nghe thấy cô nói mở là khó chịu, ánh mắt Thượng Lăng Tư lóe lên, thay cô dọn sạch dấu vết trên người mới lại để cố gối đầu lên ngực mình chìm vào giấc ngủ.
Thượng Lăng Tư, anh thả tôi xuống...
Á!
Dư Tâm Tinh vừa la lên đã bị ném lên giường.
Thượng Lăng Tư hoàn toàn không cho cô có cơ hội từ chối, khóa cửa phòng lại, vây cô trong lòng mình.
Bên tại Thượng Lăng Tư cứ vang vọng cầu cô đã từng hỏi.
Thượng Lăng Tư, chúng ta có con được không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.